Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 167 : Chủ tịch nọ, Chủ tịch kia

Ngày đăng: 00:40 20/04/20


Jinwoo bước về văn phòng hội Ahjin, lòng vui phơi phới.



Khuôn mặt tươi tắn của anh hướng về phía trước và như thường lệ, anh đang tranh thủ thực hiện nhiệm vụ hàng ngày của hệ thống, trong lúc đến văn phòng.



ring ~



[Đã chạy đủ 10km]



Mặc dù Jinwoo đã giết bức tượng thiên thần – người thiết kế hệ thống, nhưng tình hình không có gì



thay đổi.



Hệ thống vẫn được duy trì và các nhiệm vụ hàng ngày vẫn xuất hiện ngay khi anh thức dậy vào mỗi buổi sáng.



Hiện tại, Jinwoo cũng trong trạng thái tốt nhất.



Cũng nhờ ‘Hắc tâm’, cơ thể anh tràn đầy sức sống…



Nhưng …



Có vài câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.



‘Cảnh tượng trong “bộ nhớ” là gì?’



Jinwoo hiểu rằng đó là điều kiện để có được ‘trái tim đen’, nhưng những ý nghĩa khác vẫn là điều bí ẩn.



Và vị Hoàng đế đó là ai?



Trong lúc Jinwoo chìm vào suy tưởng, đột nhiên…



“Này, đợi một chút!”



“Ngài Yoo Jinho! Cho chúng tôi hỏi vài câu thôi!!”



Những tiếng ồn từ xa vọng vào tai Jinwoo. Sau đó, anh thấy một đám đông phóng viên tụ tập trước tòa nhà.



Yoo Jinho đang bị họ bao vây, và khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ bất lực. Có lẽ Jinho bị tóm trên đường đi làm.



Các phóng viên đã bủa vây Jinho bằng hàng tá câu hỏi.



“Anh có biết gì về thảm họa của Hội Thợ săn không, Yoo Jinho?”



“Là hội phó của Ahjin, xin hãy nói điều gì đó đi.”



“Tại sao thợ săn Sung Jinwoo lại biết trước chuyện này?”



“Nhật Bản đang trong tình thế hỗn loạn, Sung Jinwoo có định giúp đỡ Nhật Bản không?”



Huh



Jinwoo lẳng lặng cúi đầu.



Các phóng viên không thể phỏng vấn Jinwoo, vì vậy họ bao vây Yoo Jinho để moi thông tin. Jinwoo nghĩ anh cần giúp đỡ Jinho, nhưng sau khi quan sát kỹ, anh dừng lại.



Tsk,



Jinwoo bật cười. Với nhãn lực phi thường, anh nhìn thấy rõ nét mặt của Jinho và nhận ra rằng biểu hiện của Yoo Jinho không tệ.



Dù bối rối, nhưng Jinho vẫn đang tỏ ra cứng rắn và đối đáp với cánh phóng viên.



‘Jinho, cậu thích điều này, phải không?’



‘Mình nên làm gì bây giờ nhỉ? Sử dụng Tàng hình để đến văn phòng bang hội trong im lặng, hay trở về nhà?’



Tuy nhiên, ngay lúc đó, một chiếc xe dừng lại phía sau Jinwoo.



Kétttt-!



Một trong những cửa sổ của chiếc xe mở ra.



“Ngài có phải là thợ săn Sung Jinwoo?”



Nghe giọng nói của người đàn ông lạ mặt, Jinwoo định quay đi.



Nhưng…



‘Cái gì?’



Jinwoo tròn mắt khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.



“Phải, chính là tôi”



Ngay khi nhìn thấy Jinwoo, người đàn ông đó liền bước ra khỏi xe.



Jinwoo thậm chí không cần phải lục lọi trí ký ức để nhớ tên ông ta.
“Và thợ săn Sung Jinwoo.”



“Vâng?”



“Cậu có thể đến gặp tôi bất cứ khi nào cậu muốn, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp cậu.”



“…”



‘Có thể gặp ông ta bất cứ khi nào sao?’



‘Luôn sẵn sàng đón tiếp?



“Huha, huhahahaha”



Sau tràng cười dài, vị chủ tịch Công ty dược phẩm biến mất như một cơn gió.



Cùng lúc đó.



Chủ tịch Yoo Myunghan đã hỏi Jinwoo một cách cẩn thận:



“Sao cậu lại quen anh trai của tôi …?”



Khi nghe câu hỏi của ông, Jinwoo bình thản đáp lại.



“Đây là lần đầu tiên tôi gặp ông ấy.”



Khuôn mặt của Yoo Myunghan cứng lại khi nghe câu trả lời.



Sau cùng,Chủ tịch Yoo cũng có thời gian riêng để tiếp khách. Ông lập tức mời Jinwoo ngồi xuống.”Xin mời ngồi.”



Yoo Myunghan ngồi xuống phía bên kia.



Thư ký Kim quay sang hỏi chủ tịch.



“Ngài có muốn một tách trà không?”



“Không cần, còn cậu thì sao, cậu thợ săn?”



“Không, cám ơn.”



Jinwoo cũng lắc đầu.



Rồi Yoo Myunghan nói to.



“Cô có thể cho chúng tôi không gian riêng một chút chứ, Kim? tôi có vài điều muốn nói với cậu thợ săn đây.”



“Vâng, thưa ngài”



Hiếu ý, Thư ký Kim rời khỏi phòng và đóng cửa lại.



Kể từ bây giờ, không nhân viên nào được phép vào phòng, cho đến khi Chủ tịch ra lệnh.



Cuộc họp này vô cùng quan trọng.



“…”



“…”



Giống như lúc ở thang máy, một sự im lặng tràn ngập căn phòng. Nhưng mức độ nghiêm trọng thì khác hẳn.



Ngay cả Yoo Myunghan cũng cần thời gian để sắp xếp từ ngữ.



Đó không phải là một cuộc trò chuyện dễ dàng.



Sau vài phút trầm lặng, chủ tịch Yoo Myunghan mở miệng một cách khó khăn.



“Thợ săn Sung…”



“Vâng”



Yoo Myunghan rút ra một tấm séc ông đã chuẩn bị từ trước. Đó là một tấm séc ngân hàng độc quyền được đứng tên bởi chính tập đoàn Yoo-Jin.



Tuy nhiên, nó khác với tấm séc thông thường.



Trên tấm séc không có một con số nào cả. (Note: Ý là “vô hạn”).



Và ông đưa nó cho Jinwoo.



Trans: Moon



Edit: Linye



Chân thành cảm ơn bạn Reycord đã đóng góp bản dịch!