Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 179 : Tình trạng của Yoo Myunghan (Đang Edit)

Ngày đăng: 00:41 20/04/20


Hàng ngàn cuộc gọi từ các đài truyền hình và nhà báo khác nhau muốn phỏng vấn Sung Jinwoo, khiến đường dây nóng của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản bị tê liệt.



Bíp … bíp … bíp …!



“Xin chào. Đây là ‘Hiệp hội thợ săn Nhật Bản’ …”



“Xin chào, tôi vừa gọi đây. Thay vì một cuộc phỏng vấn, chúng tôi muốn trao đổi nhanh vài câu với thợ săn Sung được không?”



“Đó vẫn sẽ là một cuộc phỏng vấn, thưa ngài.”



“Không, từ từ đã!. Vậy … chúng tôi sẽ không hiển thị khuôn mặt anh ấy, chỉ sử dụng phụ đề thôi!”



“Anh ấy nói anh ấy từ chối ghi âm và phỏng vấn, tôi xin lỗi.”



Click-!



Bíp … bíp … bíp …!



“Xin chào. Đây là Hiệp hội thợ săn Nhật Bản’ …”



“- Xin chào, tôi là giám đốc truyền hình từ ‘TBS News Bird’. Chúng tôi muốn nói chuyện với thợ săn S-”



“Không thể được, tôi xin lỗi.”



Click-!



Hàng trăm cuộc gọi tương tự ập xuống mỗi ngày, khiến họ không thể làm được gì.



Người đứng đầu bộ phận tiếp tân hiện đang đau đầu mỗi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.



Tuy nhiên, anh có thể hiểu được nỗi lòng của các nhà báo.



‘Sự chú ý của công chúng đã tập trung gần như hoàn toàn vào Thợ săn Sung Jinwoo.’



‘Ai mà không tò mò về anh ta chứ? Người đàn ông đó đã giải quyết một cuộc khủng hoảng kinh hoàng, thứ đã phá hủy 40% đất nước Nhật Bản?’



Nếu được, ngay cả anh ta cũng muốn nói chuyện với Thợ săn Sung… Anh ta tự hỏi Sung Jinwoo là người như thế nào, và những lời nào sẽ thoát ra khỏi miệng người thợ săn đó.



Nhưng đó là tất cả.



Hiện tại, anh là một người quản lý của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản.



Anh phải tôn trọng yêu cầu của Thợ săn Sung Jinwoo. Người đàn ông đó đã nói rằng anh ta sẽ không trả lời phỏng vấn của bất cứ ai. Công việc của người quản lý hiện tại là từ chối toàn bộ yêu cầu từ giới truyền thông.



‘Tôi không nên mất lòng người anh hùng đã cứu đất nước chúng ta …”



Một nhân viên mới gia đang do dự tiếp cận trưởng phòng. Sau cùng, anh ta lấy hết can đảm và lên tiếng.



“Xin lỗi … trưởng phòng-”



Người quản lý đã chủ động nói trước khi nhân viên mới kịp mở lời.



“Tôi đã nói là không!”



Câu trả lời rất rõ ràng.



Anh ta nghĩ rằng nhân viên mới muốn nói với anh ta về yêu cầu của một hãng tin nào đó,



Đó là lý do tại sao anh ta từ chối trước khi người nhân viên nói xong. Tuy nhiên, lần này anh đã nhầm.



Một cảm giác bối rối xuất hiện trên khuôn mặt của người quản lý..



“Không, đây là chuyện khác. Có một thông điệp từ Hàn Quốc.”



“Từ Hàn Quốc?”



“Vâng. Một người đàn ông tên Go Gunhee từ ‘Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc’ đã yêu cầu tôi kết nối cuộc gọi tới ngài”



“Go Gunhee?”



“Vâng.”



Không thể có hai người được gọi là ‘Go Gunhee’ cùng đến từ ‘Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc’.
Giữa nỗi buồn, khi nhìn thấy anh trai và em gái của mình trên báo, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cậu.



Hai người đó là niềm tự hào của cha cậu.



Những giải thưởng, sự kiện, và thậm chí danh dự uy tín.



Những thiên tài đã làm rạng danh gia tộc trên toàn quốc.



Thế nên, tất nhiên mà các tờ báo đăng chi chít bài báo về họ.



Mỗi khi một trang trôi qua, Yoo Jinho lại cảm thấy xấu hổ vì không thể có một bức ảnh của mình ở đó.



Sau đó, trên trang cuối cùng, tay của Yoo Jinho dừng lại.



[Phó chủ tịch bí ẩn của Ahjin là ai? ]



[Hai thợ săn đã đến Nhật Bản. ]



[Lựa chọn của thợ săn hạng D Yoo Jinho! Can đảm hay kiêu ngạo? ]



Những bài báo cuối cùng có tên của anh ấy.



Ngay cả một chút tin đồn cũng được lưu trữ cẩn thận trong tập tin.



“Huh…”



Yoo Jinho không nói gì.



Đột ngột.



Một trang báo rơi xuống đất.



Nước mắt tuôn rơi khi Jinho cúi xuống và nhặt mảnh giấy. Yoo Jinho nhớ rất rõ điều này …



Phóng viên muốn chụp ảnh Sung Jinwoo, khi anh vừa tiêu diệt một gã khổng lồ. Tuy nhiên Jinwoo di chuyển quá nhanh đến nỗi cuối cùng anh ta biến mất, chỉ còn Yoo Jinho và người khổng lồ đã chết trong bức ảnh.



Bài báo được viết ngay hôm nay.



Kim đặt tay lên vai Yoo Jinho.



“Không phải là ông ấy không yêu cậu. Ông ấy đã kỳ vọng rất nhiều vào cậu…”



Sau một thời gian, Yoo Jinho đã bình tĩnh lại.



“Cha tôi … Có cách nào để đánh thức cha tôi dậy không?”



Kim lắc đầu với một cái nhìn u ám.



Không có bệnh nhân nào tỉnh dậy sau khi họ rơi vào ‘Giấc ngủ vĩnh hằng’.



Ngoại trừ một người.



Đột nhiên, Kim nảy một ý tưởng điên rồ, nhưng không thể mở miệng.



“Có lẽ … Yoo Jinho.”



“Vâng?”



“Không có gì-”



Kim không thể nói ra.



Sẽ thật tàn nhẫn nếu trao cho ai đó một hy vọng, để rồi lại thất vọng.



Và nhất là trong trường hợp này.



Kim nuốt những lời cô muốn nói với Yoo Jinho. Trong khi đó, nước mắt vẫn chảy dài trên mặt cậu



Nhưng có một người khác đang nghe cuộc nói chuyện giữa Yoo Jinho và thư ký Kim. Cái bóng của Yoo Jinho lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Trans: Moon



Edit: Linye