Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 185 : Nỗi lo của Thomas

Ngày đăng: 00:41 20/04/20


Go Gunhee tắt TV. Bây giờ đã là 9 giờ đêm. Đã quá muộn để làm việc.



Tuy nhiên, Woo Jincheol vẫn ngập ngừng như muốn nói điều gì đó.



“Thưa Chủ tịch… Trung Quốc đã yêu cầu chúng ta cung cấp thông tin về thợ săn Sung Jinwoo.”



“Thông tin? Ý cậu là thông tin cá nhân.”



“Không, không phải vậy.”



“Thế thì họ yêu cầu thông tin gì?”



“Họ yêu cầu thông tin công khai như hồ sơ đột kích của Sung Jinwoo, và các vấn đề liên quan.”



Tất nhiên, những người Trung Quốc không ngu ngốc. họ sẽ không mong đợi có được thông tin cá nhân từ một thợ săn hạng S.



Các thợ săn luôn từ chối công bố thông tin cá nhân của mình.



“Nhưng, tại sao chính phủ Trung Quốc lại quan tâm đến thợ săn Sung Jinwoo?”



“Không phải chính phủ Trung Quốc yêu cầu cung cấp thông tin.”



“Huh?”



“Đó là yêu cầu của một cá nhân.”



“Của một ai đó sao?”



Theo lẽ thường Hiệp hội thợ săn – đại diện cho một quốc gia – sẽ không cung cấp dữ liệu cho bất kỳ một cá nhân thợ săn nào.



‘Kẻ nào lại ngang ngược như vậy?’



Khi Go Gunhee đang băn khoăn, Woo nói thêm.



“Tôi nghĩ đó là thợ săn Bảy sao của Trung Quốc, Liu Zhang. Anh ta muốn tìm hiểu thêm về thợ săn Sung Jinwoo.”



‘Liu Zhang!’



Go Gunhee đang định từ chối, song ông đã dừng lại khi nghe thấy một cái tên bất ngờ.



Trung Quốc không tuân theo hệ thống tiêu chuẩn Thợ săn thông thường. Họ sử dụng một hệ thống phân cấp riêng. Số lượng sao càng cao, thợ săn sẽ càng giỏi. Thợ săn năm sao tương ứng với thợ săn hạng S ở các nước khác.



Tuy nhiên, Liu Zhang là người duy nhất được xếp hạng bảy sao. Tất nhiên, những ưu đãi mà anh ta nhận được cũng khác hẳn những người cò lại. Tuy nhiên, không ai tranh cãi về cách đối xử đặc biệt của anh ấy,



Bởi vì anh ta là một thợ săn Cấp quốc gia. Anh ta là người mạnh nhất quốc gia tỷ dân này, và Trung Quốc đã tôn vinh anh ta.



‘Liu Zhang có hứng thú với thợ săn Sung Jinwoo sao?’



‘Tại sao đột ngột như vậy?’



Woo Jincheol nhanh chóng giải đáp các thắc mắc của Go Gunhee.



“Ngài có nhớ một người khổng lồ đã trốn thoát? Có vẻ như Liu Zhang đã xử lý tên khổng lồ này… Sau đó, anh ta đã để ý đến thợ săn Sung Jinwoo.”



‘Ra là vậy…’



Go Gunhee gật đầu. Gần đây, một người khổng lồ đã thoát khỏi cuộc tấn công của Jinwoo và trốn thoát từ Nhật Bản đến Trung Quốc bằng đường biển. Ma thú này đã bị Liu Zhang giết chết ngay trên bờ biển Trung Quốc.



“Kẻ mạnh nhận ra kẻ mạnh”.



Go Gunhee nở một nụ cười mã nguyện. Cục thợ săn đã mời Hội Ah-Jin đến dự hội nghị. Thợ săn giỏi nhất Trung Quốc, Liu Zhang, cũng quan tâm đến Jinwoo. Cả Hoa Kỳ và Trung Quốc cuối cùng đã bắt đầu đánh giá cao giá trị thực sự của Sung Jinwoo.



Và Go Gunhee, người đầu tiên nhận ra giá trị thực sự của anh, cảm thấy tự hào.
Âm thanh thoát ra từ miệng của Hwang.



Thomas nói tiếp.



“Tôi biết những gì đã xảy ra giữa hai người. Tôi có những nghi ngờ của mình, vì vậy tôi muốn cậu đảm bảo không có gì xảy ra.”



Anh trai của Hwang Dongsoo, Hwang Dongseok, đã biến mất sau khi vào ngục tối cùng với Sung JinWoo. Tám thành viên trong đội của Hwang Dongseok đã chết, trong khi hai người duy nhất còn sống cùng nhau xây dựng bang hội. Tất nhiên, Hwang Dongsoo có lý do để nghi ngờ Sung Jinwoo.



Sự bất mãn của hắn ta hiện rõ trên khuôn mặt.



“Nhưng…”



Trước khi hắn ta có thể nói bất cứ điều gì, Thomas đã giơ ngón trỏ lên. Đôi môi của Hwang cong xuống. Thomas mỉm cười.



“Tôi không nhớ là có cho phép cậu nói chuyện.”



Chỉ một số ít có thể đe dọa một thợ săn hạng S. Một trong số họ là Thomas.



Hwang Dongsoo hiểu rõ sự khác biệt về năng lực giữa hai bên, quyết định im lặng.



Thomas nói với hắn ta một lần nữa.



“Không được chạm vào Sung Jinwoo. Dịp này, hãy đến thị trấn thuộc sở hữu của bang hội của chúng ta và tận hưởng kỳ nghỉ của cậu. Hiểu chứ.



“…”



“Cậu Hwang?”



Hwang Dongsoo miễn cưỡng gật đầu.



“…Vâng.”



“Được rồi, bây giờ đi đi.”



Với khuôn mặt cứng đờ, Hwang Dongsoo nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Hội trưởng.



Laura lo lắng hỏi.



“Ngài có nghĩ rằng anh ta sẽ vâng lời?”



Thomas lắc đầu với khuôn mặt cứng đờ.



“Tôi không nghĩ vậy”



Thomas đã thấy sát khí tỏa ra từ Hwang. Ông hiểu Hwang sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.



“Laura.”



“Vâng.”



“Hãy để mắt đến cậu Hwang cho đến khi Jinwoo rời khỏi Hoa Kỳ.”



“Liệu Hwang có chịu không??”



Hwang chỉ nhượng bộ vì đó là lời của Thomas. Hắn không phải là một người dễ nghe lời. Nhưng Thomas không quan tâm.



Thomas lo gãi cằm rồi trả lời không do dự. “Chà, thà để cậu ta khó chịu còn hơn là thấy cậu ta chết.”



Trans: Nguyễn Trà nhóm Moonsnovel



Edit: Linye nhóm Moonsnovel