Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 168 : Đi mua nhà

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


- Ai da, đều bị em cắn cho chảy máu rồi, em phải chịu trách nhiệm đó.



Tần Thiên nhìn về phía Lý Phỉ Nhi, mất hứng chỉ vào vết cắn rỉ máu.



- Tại ai... Ai kêu anh bắt nạt em, em đây chỉ là phòng vệ chính đáng.



Lý Phỉ Nhi hơi khẩn trương nhìn vết cắn, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn có chút lo lắng.



- Hừ! Phòng vệ chính đáng đúng không, anh đây cũng phải phòng vệ chính đáng mới được.



Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hừ lạnh, hai mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lý nàng, chuẩn bị vươn tay ra một lần nữa thể nghiệm cảm giác mềm mại mà tối qua được thưởng thức.



"Cạch...! Phỉ Nhi!"



Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mẹ Lý Phỉ Nhi tiến vào trong làm Tần Thiên nhất thời giật mình. Hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã thu tay lại, bày ra bộ dáng không thể nghiêm túc hơn.



- Ôi chao, mẹ, làm sao mẹ tới sớm vậy, thật là, có con ở chỗ này là được rồi mẹ cần gì phải tự mình tới. Mẹ mau ngồi xuống, con đang định xoa bóp bả vai cho Phỉ Nhi, nàng nói tối hôm qua ngủ không ngon, bả vai có nhức một chút, không nghĩ tới mẹ lại đến đây.



Tần Thiên ngượng ngùng nhìn mẹ Lý Phỉ Nhi nói, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp sao đi vào mà không gõ cửa, làm ta sợ muốn chết.(Biên: sao vào mà không khóa cửa)



Mẹ của Lý Phỉ Nhi vừa nghe Tần Thiên gọi mình bằng mẹ lập tức vui đến nỗi cười không ngậm miệng lại được, kích động bắt lấy cánh tay Tần Thiên.



- Tần Thiên, mẹ nói cho con biết, mẹ đã chuẩn bị một phần lễ vật, mới vừa đưa tới. Mẹ bảo tài xế lái đến đây, không biết con có thích hay không.



- Lễ vật? Chở tới đây? Cái gì lễ vật muốn đưa tới đây ạ?



Tần Thiên khó hiểu nói.



- À, là một chiếc xe Ferrari.



Mẹ Lý Phỉ Nhi thản nhiên nói, Tần Thiên vừa nghe được thiếu chút cắn lưỡi. Trời ạ, đây là cái tình huống gì, không thể ngờ được bà mẹ vợ này ra tay lại hào phóng đến thế, trực tiếp tặng lun một chiếc Ferrari, như vậy có trâu bò quá không. (Biên: ngựa mới đúng)



- Sao vậy, con không thích à?



Mẹ của Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên đang khiếp sợ hỏi.



- A... không phải... không phải, con thích, chỉ là... con không biết lái xe.



- Ha ha ha... Tiểu lưu manh, anh không biết lái xe, buồn cười chết mất, ha ha ha...



Lý Phỉ Nhi chỉ vào Tần Thiên, không nghĩ đến Tần Thiên thậm chí xe cũng không biết lái.



- Có gì buồn cười, không biết lái xe cũng rất bình thường mà.



Tần Thiên lúng túng nói.



- Đúng thế Phỉ Nhi, không biết lái xe cũng rất bình thường, con làm sao có thể giễu cợt Tần Thiên như thế.



Mẹ Lý Phỉ Nhi nhìn con gái tức giận nói. Lý Phỉ Nhi nụ cười liền tắt, khó chịu trợn mắt nhìn Tần Thiên.



- Con không biết lái xe vậy ta cứ để xe trong nhà con, các con cứ tiếp tục... cái kia... xoa bóp đi nhé.
Lâm Hiểu Di một lần nữa ngăn cản nói.



- Hừ!



Tần Thiên hừ lạnh một tiếng cố kìm chế lửa giận.



- Tiểu thư, phiền cô dẫn chúng ta đi xem căn phòng này được không.



Lâm Hiểu Di chỉ vào một căn 150m² nói.



- Các người rốt cuộc có tiền mua hay không? Không có tiền thì xem hay không xem cũng như nhau, đều mất thời gian, thật là phiền.



Nhân viên kia không nhịn được nói, theo nàng thấy hai người Tần Thiên căn bản quỷ nghèo, không thể có tiền mua được nhà. Nhịn không được vung tay đem quyển catalogue giới thiệu trên tay Lâm Hiểu Di giật ra, nện vào đầu nàng.



- A!



Lâm Hiểu Di nhất thời kêu lớn, ôm kín trán. Nữ nhân kia nghe Lâm Hiều Di kêu đau cũng không để ý tới mà tiếp tục chơi điện thoại di động của nàng.



- Hiểu Di, em không sao chứ.



Tần Thiên vội vàng hỏi, nhìn thấy trán Lâm Hiểu Di đỏ một cục nhất thời giận dữ.



- Con mẹ mày chứ, phụ nữ của ông mày mà mày cũng dám ăn hiếp, đáng chết.



Tần Thiên tức giận nói, lúc này không ai ngăn cản được hắn nữa, đi tới nhân viên tiêu thụ trước mặt trực tiếp cho nàng một cái bạt tai.



- Bốp!



Ả kia bị Tần Thiên cho một tát ngã trên mặt đất, một bên má trực tiếp sưng lên.



- A... Ngươi dám đánh ta, bảo vệ, cứu... có kẻ đánh người.



Nữ nhân viên tiêu thụ hô lớn gọi hai an ninh phía ngoài chạy vào.



- Mau, bắt hắn, hắn đánh ta. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Nhân viên tiêu thụ chỉ vào Tần Thiên nói, hai bảo vệ kia nghe được liền chuẩn bị động thủ.



- Các người thử một chút xem thế nào.



Tần Thiên quay đầu lạnh lùng nhìn, lãnh ý trên người hắn phát ra làm cho cả hai ngẩn ra, không dám động thủ.



- Chuyện gì đang xảy ra.



Một nam tử đeo kính mắt từ trên lầu đi xuống, chừng ba mươi tuổi, cực kỳ nhã nhặn, hắn nghe được bên dưới ầm ỹ liền đi xuống, thấy cảnh tượng dưới lầu thì nhất thời sắc mặt đột biến.



- Giám đốc, bọn họ đánh tôi, hai tên quỷ nghèo này không mua nổi nhà còn nói này nói kia. Tôi tốt bụng tiếp đãi họ, bọn họ nói tôi thái độ phục vụ không tốt, cuối cùng động thủ đánh người, ngài phải ra mặt làm chủ cho tôi, giám đốc!



Nữ nhân viên kia thấy cấp trên đi xuống lập tức dành "báo án" trước, đổi trắng thay đen.