Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 143 : Nguy cảnh, đột phá đồng tử công tầng 10

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Lâm Vũ Hàm thấy Lục Minh đã ngồi xuống mà còn hết nhìn đông lại nhìn tây hờn dỗi đưa tay ra đánh hắn một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Người đẹp không phải ngồi ở đây hết sao?”

“Anh, anh nhìn xem có người ngoài hành tinh xâm nhập địa cầu không. Nhìn kìa ở kia có tàu vũ trụ” Lục Minh tiện tay đưa lên chỉ vào bầu trời, đùa Lâm Vũ Hàm. Ai ngờ Lâm Vũ Hàm lần trước đã bị lừa nên lần này đã biết, cười hì hì.

“Lừa em à, lừa nữa đi” Lâm Vũ Hàm thấy Lục Minh yên lặng nhìn chân trời, không khỏi tò mò. Nhung nàng tin rằng đây là Lục Minh đang lừa mình, kiên quyết không tin.

“Trời ạ...” Lục Minh lúc này đang rất hoảng sợ, hắn vốn định đùa Lâm Vũ Hàm một chút nhưng trong lúc quan sát vô tình lại phát hiện trên sân thượng tòa nhà cao tầng đối diện lại lóe sáng. Cảm giác bất an nhảy lên trong lòng làm cho cả người hắn run lên. Có người bắn lén, hơn nữa nhằm vào mình và Niếp Thanh Lam ở phía sau.

Hắn chưa kịp có suy nghĩ gì, thân thể đã có hành động.

Lục Minh không thể xác định người bị bắn là mình hay Niếp Thanh Lam. Nhưng thân thể đã làm ra phản ứng theo bản năng, nhảy chồm lên, lao qua mặt bàn, làm Niếp Thanh Lam và Mộng Ly ở phía đối diện ngã xuống.

Một tiếng kêu xé gió lao tới, cực nhanh, Lục Minh cảm thấy nó lao sát qua lưng mình.

Không kịp cảm nhận đau đớn, lưng Lục Minh đẫm máu, một giây sau, hắn hét lên một tiếng đè hai nàng xuống đất.

“Bịch”.

Một lúc sau mới nghe thấy tiếng súng nổ từ phía xa truyền tới. Ở nơi đông người này nếu như không cẩn thận lắng nghe, căn bản sẽ không thể thấy. Lâm Vũ Hàm đánh rơi cốc nước trong tay, nàng há hốc mồm nhìn mặt bàn. Bởi vì Lục Minh đụng vào mặt bàn nên có thể rõ ràng nhìn thấy những vệt máu trên đó.

Người đàn ông tóc bạc còn ngạc nhiên, há hốc mồm to hơn Lâm Vũ Hàm.

Thật sự nằm mơ cũng không nghĩ ra mình lại thất bại. Điều này, điều này sao có thể chứ. Cái tên phá đám đó sao lại biết mình nhắm vào là Niếp Thanh Lam chứ? Sao hắn lại có thể phán đoán ra khi súng nổ chứ?

Cách xa hơn ngàn mét sao hắn lại phát hiện ra mình nhấm bắn chứ?

Người đàn ông tóc bạc rất nghi hoặc, nhưng không có một cách giải thích nào thỏa đáng.

“Hắc hắc, con mồi đã cảm nhận được mình bị săn, làm cho tao nói cho mày chân lý nhé” Sát thủ tóc bạc cười lạnh một tiếng, nhắm bắn vào Lục Minh.
Trong giây phút nguy hiểm nhất, Lục Minh cảm thấy linh hồn của hắn như cháy lên. Trong cơ thể đường như có một thứ đang tức giận rít lên, lại có cái gì đó như vở vụn ra, vô số tri thức hoàn toàn mới như một bông hoa nở rộ hiện lên trong đầu Lục Minh. Lục Minh không kịp cảm nhận, tay trái chuyển động thật nhanh định ngăn cản viên đạn. Có lẽ tay trái của mình sẽ bị viên đạn cực nhanh kia làm cho nát bấy. Nhưng chỉ cần cứu được Niếp hồ ly thì cũng đáng.

Chặn nó lại.

Lục Minh chỉ còn duy nhất suy nghĩ này. Đồng Tử Công bộc phát đạt tới cực điểm, tiên thiên chân khí bao phủ tay trái, hy vọng có thể sử dụng bàn tay giảm bớt lực sát thương đó.

“A...” Tay Lục Minh cũng có thể cảm nhận được viên đạn khủng bố đó. Hắn trợn mắt lên phát ra tiếng hét rung trời, ra sức chống đỡ. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là viên đạn có uy lực xuyên thủng hai người lại đột nhiên biến mất.

“Lục Minh? Không, Lục Minh? Không” Niếp Thanh Lam tưởng rằng Lục Minh dùng thân thể đỡ đạn cho mình, sợ tới mức hồn phi phách tán, nước mắt tuôn trào.

“Anh ấy, anh ấy thật tuyệt, như một thiên thần” Trong mắt Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly lại thấy một cảnh tượng khác.

Các nàng thấy Lục Minh vựơn tay trái ra che chở cho Niếp Thanh Lam, trong miệng lớn tiếng hét lên, đôi mắt phát ra làn kim quang đáng sợ, như thiên thần hạ phàm. Trong nháy mắt đó, hai nàng quên đi sợ hãi, ngơ ngẩn nhìn hắn. Trái tim hoàn toàn bị vẻ uy nghiêm thần vũ của hắn làm xao động. Các nàng không thể ngờ được, Lục Minh bình thường hay thích đùa cợt lại anh dũng, uy vũ như vậy.

Lục Minh từ kinh ngạc đã bình tĩnh lại. Hắn phát hiện viên đạn chết người kia đã thành tù binh của Trữ vật giới chỉ.

Nó đang chuyển động thật nhanh trong không gian trữ vặt, vĩnh viễn không ngừng.

Nhưng Lục Minh có thể cảm nhận được nó đã thành tù binh của mình. Vừa nãy Trữ vật giới chỉ đã cứu mình một mạng. Nếu như là trước kia khi chưa luyện thành Trữ vật giới chỉ, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Lục Minh toát mồ hôi lạnh. Làm cho hắn thật sự vui mừng là Kim chung tráo vào lúc hắn nguy hiểm, tuyệt vọng, tức giận, khát khao sinh tồn nhất đã đột phá thành công. Đồng Tử Công đã đạt đến tầng thứ mười, đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn. Chỉ có một điều đáng tiếc là mình không thể nào kịp thời lĩnh ngộ tri thức của cảnh giới mới. Xem ra sau này phải tốn thời gian lục lọi. Lục Minh nửa mừng nửa lo, nhưng động tác không hề chậm trễ, vội vàng ôm Niếp Thanh Lam đang hoảng sợ chạy vào góc tuờng, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, anh không trúng đạn đâu, anh không có việc gì, thật sự không có việc gì mà”.

“Máu, rất nhiều máu” Lâm Vũ Hàm hét lớn. Bởi vì nàng thấy cả lưng Lục Minh đang đẫm máu.

“Không” Niếp Thanh Lam nghe thấy thế như bị sét đánh, sợ đến mức ngã vào lòng Lục Minh.