Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 144 : Lần đầu tiên của Mộng Ly

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Người đàn ông tóc trắng trợn mắt há mồm, hắn hoàn toàn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, theo dự tính, hai người này đều bị đạn xuyên tim.

Nhưng người đàn ông kia chỉ vung tay lên một cái, cuối cùng vẫn không ngã xuống, còn ôm Niếp Thanh Lam chạy vọt về phía sau bức tường. Chẳng lẽ người này là Bất tử thân? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ mình không bắn trúng? Nhưng rõ ràng lúc đó mình tin rằng một viên đạn là chết.

Không cần biết thật sự là như thế nào, hắn phải nhanh chóng rời đi.

Một xạ thủ ở một vị trí mà bắn nhiều lần, đây là tối kỵ. Nếu như còn ở lại thêm chút nữa chính là tìm chết.

Ở bên này, Lục Minh đang tức giận mắng Lâm Vũ Hàm: “Khóc gì mà khóc, kêu gì mà kêu? Anh chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, em khóc mẹ gì. Em vừa mở miệng đã làm Thanh Lam chết ngất, em còn khóc” Theo Lục Minh nghĩ sẽ để Niếp Thanh Lam ở đây chiếu cố Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly. Còn hắn sẽ đi giết chết tên xạ thủ kia, bây giờ thì hay rồi. Lâm Vũ Hàm làm cho Niếp Thanh Lam ngất đi, mình chỉ có thể trơ mắt ra nhìn xạ thủ chạy trốn.

“Thanh Lam, Thanh Lam, em mau tỉnh lại đi. Anh không có việc gì đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi” Lục Minh tốn rất nhiều công sức mới làm Niếp Thanh Lam tỉnh lại.

“Hu hu hu” Niếp Thanh Lam vừa tỉnh lại vẫn không dám tin. Cuối cùng Lục Minh giải thích mãi, còn để cho nàng nhìn xem vết thương trên lưng mình, Niếp Thanh Lam mới để trái tim đang lo sợ về đúng vị trí.

Nàng bây giờ không còn là một cảnh sát tinh anh nữa, mà chỉ là một cô bé đáng thương. Vừa ôm Lục Minh vừa lớn tiếng khóc.

“Được rồi, không có việc gì, không khóc nữa” Lục Minh còn chưa an ủi xong Niếp Thanh Lam thì Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly đã chạy tới.

Cuối cùng, ba cô gái ôm hắn mà khóc rống lên. Xung quanh trở nên hỗn loạn. Trong lòng Lục Minh đang rất tỉnh táo, hôm nay thật sự quá nguy hiểm. Trong cảnh thập tử nhất sinh, cuối cùng không ngờ mình đã đột phá, đột phá tầng thứ mười của Đồng Tử Công. Còn phát hiện ra một công năng lớn nhất của Trữ vật giới chỉ. Đó chính là mặc kệ là vật thể gì, chỉ cần nó tiến vào trong phạm vi không gian của Trữ vật giới chỉ, đều sẽ biến thành tù binh của mình. Gia gia nói đúng, phải ma luyện qua sinh tử, công lực mới có thể tăng lên.

Chẳng qua may mắn thoát chết như vậy, Lục Minh nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Chờ ba cô gái hết nước mắt, một đám cảnh sát đã đến.
Nàng vừa nãy xé áo băng bó cho Lục Minh, cũng là lần đầu tiên nàng làm như vậy.

Đương nhiên bây giờ đưa bàn tay nhỏ bé ra cho Lục Minh bôi Tục mệnh dịch cho mình, cũng là lần đầu tiên trong đời.

Không biết là do mình khẩn trương hay bởi vì dược hiệu của Tục mệnh dịch, Mộng Ly cảm thấy vết thương trên tay của mình không đau, có chút nóng lên. Ngón tay của Lục Minh tiếp xúc với da thịt càng thêm nóng rực, như ấn vào tận trái tim. Cảm giác này làm cho tim nàng đập loạn nhịp, nhưng lại không thấy khó chịu, rất kỳ quái.

“Tay chị Mộng Ly đẹp thật, trắng thật, thật mịn” Lâm Vũ Hàm hâm mộ kêu lên. Nàng đưa tay ra sờ sờ tay Mộng Ly, động tác giống như một cô nàng háo sắc.

Bây giờ Niếp Thanh Lam đang dựa lưng vào ghế sofa không nhúc nhích, Giai Giai bôi vết thương cho nàng xong, liền bóp vai cho nàng.

Chúc Tiểu Diệp thì đang băng bó cho Lục Minh. Mà tay Lục Minh cũng không rảnh rỗi gì, hắn đang xử lý vết thương nhỏ cho Mộng Ly. Nhờ tác dụng của Tục mệnh dịch và tiên thiên chân khí, vết thương vốn rất nhỏ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Mộng Ly nhìn thấy vết thương trên khửu tay nhanh chóng khép lại, chỉ còn lại một vệt máu nhỏ, da tay dần dần trở lại bình thường. Chỉ trong vòng vài phút mà đã lành lăn như cũ, không khỏi thầm than Tục mệnh dịch này thật thần kỳ.

Nàng đương nhiên không biết, nếu không có tiên thiên chân khí của Lục Minh thì sẽ chậm hơn chục lần.

“A, em cũng bị thương, ở đâu?” Lục Minh nghe Lâm Vũ Hàm nói, hỏi: “Muốn anh giúp em không?”

“Được rồi, em tự xử lý là được” Lâm Vũ Hàm không bị thương, nhưng lúc trước khi Lục Minh đấy nàng xuống đất, tiểu pp khá đau. Nàng mặc dù hâm mộ Mộng Ly được Lục Minh chữa khỏi, nhưng nàng không thể không biết xấu hổ để Lục Minh xoa bóp giúp mình. Chỉ có thể tự mình đưa tay xoa xoa, mặt hơi nhăn lại.

“Anh rất muốn giúp, nhưng chắc em không chịu” Lục Minh cười ha hả, cười đến lúc Lâm Vũ Hàm đỏ mặt mới thôi.