Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 145 : Anh muốn nói với em một chuyện

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Tin tức không biết được truyền ra ngoài bằng cách nào. Cảnh Hàn về trước tiên, chẳng qua thấy Lục Minh không có việc gì, nàng khóc rồi đi về phòng.

Tiếp theo là Hoắc yêu nữ và chị Trang. Hai nàng không có tới nhưng lại gọi điện tới hỏi vặn vẹo hắn mãi.

Về phần Tiểu Hoa và Cam Điềm cũng gọi điện hỏi thăm. Theo Tiểu Hoa nói:

“Đàn ông bị chút thương ngoài da không sao hết, càng thêm hấp dẫn. Chỉ cần chỗ đó không chịu ảnh hưởng là được” Lục Minh nghe xong không biết nói gì. Tiếp theo là Cam Điền chúc mừng hắn: “Minh ca ca hôm nay lại làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Chúc mừng Minh ca ca chiếm được trái tim hai người đẹp”.

Đương nhiên Cam Điền không quên nói ngày đáng mừng thế này phải tổ chức tiệc ăn mừng.

Hạ Linh không biết nghe tin tức từ đâu cũng điện thoại tới, chẳng qua nàng chỉ nói ba câu đã tắt máy: “Thật sự không có việc gì? Thanh Y đang bân diễn nên bảo em gọi điện tới”.

Dù là người điếc cũng có thể nghe ra sự quan tâm của nàng. Nhưng nàng không nên nói là do Ngu Thanh Y bảo nên mới thế. Lục Minh phát hiện con gái đúng là sinh vật khó lý giải nhất trên đời.

Ôn Hinh phu nhân cũng ôm tiểu Đậu Đâu đến chơi. Nàng không nói gì, chỉ là từ đôi mắt của nàng hiện ra một tia quan tâm.

Ôn Nhu hay cười kiên quyết không tin Lục Minh có thể anh hùng cứu mỹ nhân, càng không có khả năng chiến thắng xạ thủ kinh khủng như vậy. Nàng lớn mặt đoán Lục Minh và tên xạ thủ là cùng một phe, đây là khổ nhục kế của hắn để lừa gạt nước mắt của mọi người. Nàng còn nói chiêu này từ ngàn năm trước đã có người dùng. Khi Chu Du đánh Hoàng Cái thì chiêu này không còn ai tin nữa. Đặc biệt là các cô gái xinh đẹp, trí tuệ nhất định không bị Lục Minh lừa gạt.

Nàng vừa nói vừa lén ăn vụng Lục thần hoàn đồng hoàn. Lục Minh giận đẽn độ thiếu chút nữa đem trói nàng lại, treo lên nóc nhà cho chịu nắng.
“Cháu chỉ học được một chút bề ngoài mà thôi” Lục Minh nói lời này càng làm cho hai lão mừng thầm. Bọn họ biết tính cách của Lục Minh, ngoại trừ bạn bè nếu không sẽ dấu rất kỹ.

Chúc Tiểu Diệp đi xuống, hai tay mô phỏng động tác của Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật, từ từ châm cứu cho Vương lão.

Điều này làm cho Lục Minh kinh ngạc. Nàng mặc dù không thể nào tăng tốc độ lên để hoàn thành trong giây lát, hơn nữa không có tiên thiên chân khí phụ trợ nhưng sau vài ngày đã tiến bộ không ít. Trí tuệ của nàng thật sự làm cho người ta than thở, sau khi Chúc Tiểu Diệp châm cứu xong, liền vẫy vẫy Lục Minh, nói: “Cơ thể anh mới bị chấn động mạnh, tinh thần tập trung cao độ và rất tức giận, mà vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Anh mau lên tầng em châm cứu cho, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể”.

Lý lão và Trần lão vừa nghe, tự nhiên rất là tin tưởng. Trong mắt bọn họ, Lục Minh còn đáng giá hơn vật báu quốc gia.

Vừa nghe Chúc Tiểu Diệp nói Lục Minh không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến cơ thể liền lập tức đứng lên thay Lục Minh tiếp khác. Vương lão cười lớn nói: “Tiểu Chúc thần y không nói tôi quả thật đã quên. Tiểu Lục mau đi nghỉ đi, hôm khác chúng ta gặp nhau”

Chờ mọi người đi rồi, mấy người Niếp Thanh Lam vội vàng hỏi thăm Chúc Tiểu Diệp.

Các nàng đoán Chúc Tiểu Diệp chỉ là lấy lý do cho Lục Minh được nghỉ ngơi. Nhưng Cảnh Hàn không nghe, bắt Lục Minh đi theo Chúc Tiểu Diệp.

“Anh hôm nay mặc dù từ chỗ chết trở về, khí tức sinh mệnh càng thêm mạnh mẽ nhưng em lại dự cảm được trong vòng ba tháng anh sẽ gặp phải nguy hiểm. Rốt cuộc là dự cảm của em mất linh, hay là anh thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, em cũng không rõ. Anh có thể đồng ý với em, trong ba tháng tuyệt đối không thể chữa bệnh giúp em, hoặc Cảnh Hàn, hoặc là người khác không? Anh cũng biết anh rất quan trọng đối với mọi người. Chẳng may anh gặp chuyện gì thì sao? Mọi người sẽ như thế nào? Lý lão, Trần lão đặt hết hy vọng vào anh. Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam và Giai Giai cũng sẽ rất đau khổ” Chúc Tiểu Diệp nhìn Lục Minh, trong đôi mắt bình tĩnh của nàng có thêm một tia lo lắng.

“Tiểu Diệp, anh có một câu muốn nói với em” Lục Minh nhìn Chúc Tiểu Diệp, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất trịnh trọng. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Chúc Tiểu Diệp khẽ run lên.