Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 22 : Uy lực của đại thúc

Ngày đăng: 20:09 20/04/20


"hắc hắc, nhận chiếc trói tình ma nhẫn này của em, anh cả đời cũng đừng hòng chạy thoát được" mị tiếu của Nhiếp Thanh Lam cất lên như hồ ly tinh, nàng từ tay phải mình tháo ra một vật đưa cho Lộ Minh.

Lộ Minh nhìn xem, thì ra là một cái thiết chỉ hổ 4 lỗ, xem ra là vũ khí chuyên dụng của Nhiếp Thanh Lam.(đeo vào tay thành đấm sắt)

Nghĩ nghĩ, nàng đành lòng đem vũ khí chuyên dùng của nàng tặng cho mới gặp có mấy lần là mình, hồ ly mỹ nhân này cũng được coi là khẳng khái, mặc dù so với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn kém hơn chút, nhưng kể như là vừa đủ điểm qua.

Ngón tay tiếp xúc thiết chỉ hổ, trong não hải Lộ Minh hiện lên một loại tin tức, khiến Lộ Minh hiểu được đây là vẫn thiết, là vật liệu cần thiết để luyện khí.

Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là trong lúc vô ý tiếp xúc với món vũ khí chuyên dùng này của Nhiếp Thanh Lam, còn có một đoạn thông tin khác hiện ra.

Đó là mấy loại vũ khí trong luyện khí, thể loại như chỉ hổ của các đấu sĩ, nhưng lại có chút không giống. Lộ Minh phát hiện nguyên liệu dùng luyện chế của mấy loại vũ khí này chỉ là vẫn thiết, bạch kim, bạch ngân, hồng bảo, hoàng bảo, thiết thạch...thuộc về một ít vũ khí cận thân dễ thu thập và luyện chế, trong lòng không khỏi có chút động tâm.

Sau này có cơ hội, luyện chế ra một cái còn tốt hơn vũ khí chỉ hổ, tặng cho Nhiếp Thanh Lam, tăng thêm sức chiến đẫu của nàng, coi như là một chút báo đáp cho tính khẳng khái của nàng.

"Một tên cổ quái".

Nhiếp Thanh Lam thấy trên mặt Lộ Minh hiên lên nét vui mừng, trong lòng nghĩ không ra hắn cần vẫn thiết làm gì.

Có điều là một người phụ nữ thông minh, nàng biết, nam nhân không nói ra, có hỏi cũng vô dụng, vì vậy khôn ngoan giữ lại lòng hiếu kỳ, đem vấn đề chuyển sang hướng khác: "Chiều cao của anh không thấp, lẽ nào cũng chời bóng rổ? em hiểu rồi, trong số học sinh của viện cảnh sát có người tên Thạch Hoa, hắn là bạn học của anh, hắn có phải hay không nói xấu sau lưng em? tiểu nam nhân, bổn mỹ nữ là quốc sắc thiên hương, lẽ nào không thể có một hai con cóc chảy nước miếng sao? anh là gì của tôi a? lại dám ghen tuông?".

Lộ Minh thấy nàng nổi cáu trợn mắt với mình mà trong đó lại có cả vui mừng, trong lòng tự nhiên lại có một loại ngọt ngào không tên.

Có điều lời nói lại không chịu thua, hưng nói: "lão tử đang là bạn trai mạo danh của cô, tôi tuyệt đối không cho kẻ khác đào chân tường của tôi, nếu không là thiên vương, lão tử cũng huỷ cả hắn".
Để nhanh tìm được cô nhóc này, Lộ Minh sử dụng thuật kim tiền quyến rũ vạn ác, hắn đếm mười tờ đầu người, hướng bạn học cùng lớp cô bé nói: "ai nói ra tiểu Lệ ở đâu, một nghìn này thuộc về người đó".

"Đại thúc! cháu biết" có một tên nhóc đầu nhuộm lông vàng, trên cổ đeo sợi dây bạc thập tự đứng lên.

"ttểu Lệ ở đâu?" Lộ Minh rất nhanh khiến cho khuôn mặt mình hiện một nụ cười hỏi.

Nam sinh lông vàng đó nhón lấy mớ tiền trong tay Lộ Minh, hướng Lộ Minh giơ ngón tay giữa ra, ngạo mạn cười lớn nói: "ông ngốc, tôi với tiểu Lệ là anh em, sao lại có thể bán rẻ nó? ông có phải tiền nhiều, đem tiền đi mua ngốc không?".

Lộ Minh sắc lạnh nhìn nam sinh lông vàng nói: "xem ra, mày ngứa người, muốn tìm người giúp làm giãn xương cốt."

Nam sinh lông vàng vung tay, cả lớp có mười mấy đứa hò hét đứng lên, nam có nữ có, có đứa còn nhấc ghế lên cầm trên tay, hỗn loạn hét lên: "ông chú, thông minh thì cút ngay lập tức, nếu không bọn tôi vứt ông xuống lầu!" nam sinh lông vàng đắc ý hướng Lộ Minh hưng hưng: "chú àh, ông sớm lỗi thời rồi, hiện tại là thời của bọn trẻ chúng tôi, ông sớm về nhà dưỡng lão đi! đừng đứng đây khiến người khác ngứa mắt..."

Nó vẫn còn chưa nói hết, liền bị Lộ Minh một tay chộp cổ, mắt trợn trắng, chân đạp lung tung, hai tay chụp loạn cả lên, nhưng không sao thoát ra được.

Lộ Minh sách nó như sách con gà, kéo đi ra hành lang.

Lộ Minh lật tay, đem nam sinh lông vàng dộc ngược xuống, một tay cầm lấy cổ chân nó, đưa ra bên ngoài lan can. Khẩu khí lãnh đạm hướng đám nam, nữ sinh đang trợn mắt há mồm nói: "tao đếm đến 3, nếu chúng mày không nói ra tiểu Lệ ở đâu, tao sẽ buông tay".