Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 147 : Tiền lương
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Trầm Du nửa điểm không có tự giác thân là khách, cũng không có một chút thái độ bức rức con dâu xấu gặp mẹ chồng, từ sau làm ra động tác thân mật cùng Lê Chanh tức mặt Phương Đức Minh, gần đây càng là càng ngày càng táo tợn.
Khiến cho mẹ Lê đều cảm thấy chính mình có chút đại kinh tiểu quái* rồi, chẳng lẽ nói hiện tại đàn ông thích đàn ông đều đã biến bình thường rồi sao?
*đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to
Lê Chanh là trực tiếp vò mẻ không sợ nứt.
Nếu mẹ Lê đã ý thức được quan hệ không bình thường của hai người, vậy cậu cũng không cần thiết phải vội vã đi giải thích cái gì, dù sao tuy rằng chưa tới mức xác định sau này thật sự cùng một chỗ cùng Trầm Du, cậu nhưng cũng sẽ không lại thích người khác. Kỳ thật ở trong lòng của Lê Chanh, đối phương là nam hay là nữ cũng không có vấn đề gì, trọng điểm là chính mình cho là thích hợp liền được. Tuy rằng cùng giữa Trầm Du vẫn bởi vì ý kiến bất đồng mà sinh ra xung đột, nhưng không phải cùng loại lựa chọn quan trọng lúc sống chết tồn vong, Lê Chanh vẫn là có thể làm chủ.
“Thật cũng không là vấn dề gì”. Lê Thúy phương phát biểu ý kiến trong hội nghị nhỏ ba người, “Nhà chúng ta cũng không chú trọng nhiều như vậy, thích nam hay nữ đều không sao hết, bản thân Chanh tử cảm thấy tốt là được, nhưng mà dù sao cũng là hai người đàn ông, chỉ sợ sau này cũng không có con”.
“Này cũng không là vấn đề, mẹ nhớ rõ có cái……..Em bé ống nghiệm, muốn ôm cháu trai còn chính là không vấn đề, tuy rằng đứa trẻ sinh ra như vậy, luôn có chút không thoải mái, nhưng vẫn tốt hơn so với không có”. Mẹ Lê lắc lắc đầu, hít sâu một hơi: “Mẹ chính là không vượt qua được cốt yếu trong lòng này, cái này thật giống như những cô bé đó nói, giới tính khác nhau làm sao yêu đương được, thanh niên bây giờ thật là, người già chúng ta không hiểu rồi”.
“Hai ngày nay con thấy tiểu Trầm cũng không phải người không chịu trách nhiệm”. Phương Đức Minh buồn bã nói một câu.
Ba người mắt lớn mắt nhỏ liếc nhau.
“Bỏ đi bỏ đi, chuyện này liền thuận theo tự nhiên, nên làm việc thì làm việc, đi đón con thì đón con, đánh bài thì đánh bài, hơn nữa cũng nói không ra nguyên nhân”. Mẹ Lê đau lòng xua xua tay, miễn cưỡng kết thúc hội nghị ba người.
Gần đây bởi vì trước nhà lớn của nhà họ Lê có thêm nhiều vệ sĩ lạ mặt mới, khiến cho cẩu tử đội không cách nào tiếp cận được, hơn nữa Lê Chanh bản chất là một trạch nam*, các đạo nhân mã đồng loạt xuất động liền vì tìm kiếm tin tức có liên quan tới Lê Chanh.
*trạch nam: người con trai ru rú làm tổ trong nhà, hiếm khi đi ra ngoài, trừ khi cần mua nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Mà nếu như ngay cả người đều tìm không thấy, muốn chụp tấm hình để người khác tung tin chờ bóc trần, chẳng phải là ngay cả cái góc áo đều không tóm được sao.
Đỗ Hành: “……. Không cần khách sáo”.
Cho phép gã suy nghĩ một chút.
Số điện thoại di động của ông chủ, âm thanh truyền tới đột nhiên đổi thành lão Đại xã hội đen nước Mỹ, hai người này còn là loại quan hệ này, dù sao Đỗ Hành cũng thành tinh rồi, người hàng năm lăn lộn thương trường, đối với quan hệ giữa đồng tính thấy nhiều rồi, chính là gã không nghĩ tới Lê Chanh cũng là, hơn nữa một nửa khác của đối phương năng lực còn lớn như vậy.
Phải biết rằng bang phái xã hội đen của nước Mỹ khác biệt cùng Trung Quốc, bang phái của Trung Quốc ít nhất vẫn là tồn tại ngoài sáng, nước Mỹ thì khác, mặc kệ là đại vị hay là tiền tài thực lực đều phải cao rất nhiều.
“Này nhưng khó lường a”. Đỗ Hành đã dự đoán tới một cái công ty có xã hội đen chống lưng ở nước ngoài tha hương vượt mọi chông gai cuối cùng thành tựu leo lên đỉnh nhân sinh, điều kiện tiên quyết là không có càng ngày càng nhiều động vật tập kích, bằng không đừng nói theo thương nghiệp, chính là sống sót đều khó.
“Đúng rồi, Đỗ tiên sinh, ông chủ bọn tôi nói mời ngài đều đổi toàn bộ bảo vệ thành thành viên của bọn tôi, trong lúc này an toàn của công ty do bọn tôi phụ trách”. Ông anh xã hội đen nho nhã lễ độ cười nói, “Tiền lương của bọn tôi tính tại trong ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc chủ tịch Lê”.
“Hẳn là có không ít dược hoàn tăng cường thể chất”.
“Đỗ Hành: “……A?”.
“Đây là đại ca của bọn tôi nói, bên cạnh ngài ấy là chủ tịch Lê, hẳn là sẽ không có sai”.
Đỗ Hành: “……”.
Không phải tôi là muốn nói.
Các anh còn muốn tiền lương?