Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 148 : Anh có thể

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Mặc dù động vật đã hình thành quy mô, nhưng thân thể dù sao vẫn là máu thịt, vẫn cứ e ngại súng ống,  sau đó đám ông anh xã hội đen này lại đều là tồn tại lấy một chọi trăm, cho nên thời gian ban ngày đã tiêu diệt động vật  bên ngoài công ty Cực địa Lan Phương không còn một mống.



Nhưng mà đại giới trả giá cũng là thật lớn, khi mấy chục người vào cổng lớn công ty, Đỗ Hành mới phát hiện lúc này trên người mọi người cơ bản không có mấy chỗ hoàn hảo, trong mắt gã đỏ lên, lòng nói cho dù là bảo vệ của nhà mình cũng không có chuyên nghiệp như vậy, về chuyện tiền lương, thật cũng không phải luyến tiếc lắm.



Vì thế mọi người đi thang máy tới tầng cao nhất văn phòng của Lê Chanh, mời cô thư ký mở cửa ra, lúc này Đỗ Hành mới chậm rãi đi vào, mở ngăn kéo thứ hai của cái bàn, bên trong thế nhưng để một đám bình ngọc nhỏ màu xanh ngọc bích.



Đỗ Hành cũng không phải là người cảnh đời gì đều chưa thấy qua, riêng là nhìn những bình ngọc này là có thể tưởng tượng thứ bên trong rốt cuộc trân quý như thế nào, này không phải tiền lương bình thường? Còn không bằng trực tiếp từ bộ tài vụ trả tiền lương đâu! Nhưng mà nếu ông chủ đã cho phép đưa ra, gã cũng không thể không phá của một lần, lòng thật đau.



“Đây là ông chủ lưu lại”. ĐỖ Hành từ trong ngăn kéo đầy ự lấy bình ngọc ra, đưa tới trong tay anh em xã hội đen ở cửa, đối phương tựa hồ cũng là lần đầu thấy loại bình chứa cổ xưa này, giơ bình ngọc nhìn thời gian rất lâu, đoán chừng cũng là cảm giác ra vật này bất phàm, không nói chuyện, một tay rút ra nắp bình, đổ từng viên một viên dược hoàn màu đen ra, chia cho mấy anh em đằng sau.



“Đay là dược hoàn gì?”. Đỗ Hành tò mò hỏi.



Ông anh xã hội đen lắc đầu: “Không biết”.



Đỗ Hành khóe miệng co rút, không biết anh cũng dám ăn, cũng quá tin tưởng lão đại anh rồi, nhưng mà Đỗ Hành ngược lại biết trong Cống dược phường của anh rể Lê Chanh, sẽ thường thường sản xuất một ít dược hoàn công hiệu cường đại, phỏng chừng cũng tương tự cùng cái loại dược hoàn này.



Dược hoàn màu đen đã đều phát xuống rồi, mấy chục người mỗi người trong tay một viên, mọi người liếc nhau, giơ tay liền bỏ vào miệng nuốt xuống, dược hoàn mới bắt đầu tiến vào trong miệng là cực kỳ mát lạnh, nhưng theo nuốt xuống, nhiệt lượng của dược hoàn càng lúc càng lớn, tựa hồ có một cỗ lực lượng đấu đá lung tung trong cơ thể trong người, mấy chục người đàn ông nước ngoài đau tới nhe răng trợn mắt, nhanh chóng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.



Cái này giống như tái tạo lại thân thể một người.



Đau cũng sung sướng.




Lê Chanh thu hồi máy tính đặt ở trên bàn, bịch bịch bịch chạy về tắt đèn, trong một phòng đều tối như mực, nhưng mà ngọn đèn có hay không đối tu sĩ mà nói cơ bản không có ảnh hưởng gì, Lê Chanh một đôi mắt ở bên cạnh đen bóng sáng lên.



Trầm Du nhìn cậu một cái, gật gật đầu, này vốn chính là vấn đề của y, tự nhiên sẽ không bỏ xuống mặc kệ.



“Cám ơn”.



Cậu nhóc ở trong ổ mền im lặng một chút, nhỏ giọng nói câu cám ơn.



“Không cần, vốn chính là trách nhiệm của anh”. Trầm Du thản nhiên nói.



Trầm Du vừa nói như vậy Lê Chanh liền nhịn không được suy nghĩ, Đại Mao ngốc nghếch, cái loại lý do này cũng tin tưởng, sau đó cảm thấy một người sống hơn hai mươi tuổi không khả năng lắm nghe không ra cậu là tùy tiện nói lung tung.



Lê Chanh mím môi, có lẽ cũng không phải tin tưởng, chính là bởi vì cậu nói, cho dù suy đoán vớ vẩn cỡ nào, cũng liền tiếp nhận như vậy.



Cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt an tâm.



Thiếu niên siết chặt ngón tay, nhẹ nhàng chọt chọt eo của người đàn ông bên cạnh, “Thấy anh biểu hiện cũng không tệ lắm, cái này cái này, anh có thể……”. Nói tới đây cậu nói đều thiếu chút nữa nói hớ luôn rồi, sau đó cậu thấp giọng nói một câu.



Người đàn ông giả bộ ngủ trong ngực rung động một cái, xoay người đè lại cầm cổ tay của thiếu niên tóc ngắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cậu: “Em nói thật?”.