Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 152 : Võ quán Trầm thị
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Bóng dáng của hai người biến mất ở dưới ánh mắt.
“Đó là…..”. Nét mặt của Từ Hoằng Nghĩa tại ban đầu căn bản ngưng trọng có chút biến hóa, loại biến hóa này cũng không khoa trương, nhưng vẫn như cũ có thể khiến người ta cảm giác ra nghi hoặc của ông chủ Từ thị này, rất hiển nhiên gã không có gặp qua Trầm Du người này.
Phương Đức Minh cười khổ một tiếng, quan hệ của hai thằng nhóc đó, quả thật khiến gã không biết nói từ đâu, vì thế lựa chọn một cái cách nói mơ hồ nhất: “Là một người bạn của Chanh tử, hiện tại đang ở tại trong nhà”.
“Thì ra là vậy”. Từ Hoằng Nghĩa gật gật đầu, vẫn là hơi hơi nhíu mày, dù sao gã không phải bạn gái người ta, cũng chưa tới mức thăm dò trái phải đối một người đàn ông, nhưng lúc nãy một cái liếc nhìn kia, vẫn cảm thấy đối phương không vô hại giống như ở bề ngoài vậy.
Cái loại thứ trời sinh dưỡng thành này, cùng với tin tức lộ ra từ trong xương, là không thể mai một.
Từ Hoằng Nghĩa có thể từ thanh niên hai mươi tuổi dốc hết sức gánh vác xí nghiệp gia tộc, mắt nhìn người tự nhiên sẽ không sai lầm, sở dĩ không có nhắc nhở đối Phương Đức Minh, chính là bởi vì gã cũng không có cảm giác ra ác ý của người nọ.
Nhưng trong lòng gã vẫn là có chút khó chịu đối chuyện thình lình xảy ra này.
Nhất là hỗ động thân mật giữa hai người, khiến gã nhịn không được mà nhíu mày, thật giống như bé con dưới cánh chim, liền phải trở thành của người khác, đây là……Một loại cảm giác mất mát của phụ nữ? Từ Hoằng Nghĩa ngẩn ra, nhất thời dở khóc dở cười.
Cống dược phường xem như tạm thời giữ được, dù sao trên quan hệ nhân mạch số người có liên quan cùng Cống dược phường đông đảo, cho dù nhà họ Phù cũng không dám một mình chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Lê, chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng của chức quyền chế tạo chút điều bắt trắc cho nhà họ Lê, nhưng mà liền ngay cả Phù Nhất Vi cũng không có nghĩ tới, hiện giờ thuộc hạ của gã lại trực tiếp ngốc nghếch cầm luận điệu yêu nước của cậu ta tới tìm Phương Đức Minh bàn điều kiện, loại sự tình này có thể thành công mới là lạ!
Cũng may Phù Nhất Vi cũng không biết chân tướng.
Đám người Hạ Lợi chính bị Lê Chanh đánh một trận, tự nhiên không chịu tuyên truyền chuyện mất mặt này ra ngoài, phải biết rằng tiểu đội của bọn họ đặc thù như vậy, cũng không chỉ là thuộc hạ của một nhánh Phù Nhất Vi, truyền ra để bỗng dưng bị người của tiểu đội khác giễu cợt à.
Chạng vạng của ba ngày sau, Lê Chanh rốt cục tại Lam Thiên nhà hàng lớn có chút danh tiếng ở bên cạnh gặp được đàn em trong nước của Trầm Du, hai người đi vào của lớn nhà hàng, liền nhìn tới bên trong đã đầy người rồi, nhìn quần áo rõ ràng đều như là người thường, thậm chí mặt mũi khí tức cũng không như là người ở chung cùng một chỗ, lúc này nhưng tất cả đều giống học sinh tiểu học hai tay đặt ở trên đầu gối, im lặng ngồi quanh trước mấy chục cái bàn tròn.
Lê Chanh ở cửa nhìn lướt qua, áp sát kề tai nói nhỏ cùng Trầm Du, vừa định nói: “Nơi này nhìn qua có chút quỷ dị a……..”.
Người này nhìn qua cực kỳ hiểu biết đối võ quán Trầm thị, vì thế bên dưới lại có một mảnh bình luận hỏi: “Võ quán Trầm thị còn thu nhận đệ tử hay không?”.
“Bạn nói võ quán Trầm thị đều là cao thủ, bạn tận mất thấy qua?”.
“Lâu chủ là thoái thác, giám định chứng cứ hoàn tất!”.
“Võ quán Trầm thị là ai mở? Cái loại môn phái cao thủ sao?”.
Thử xử lưu bạch: “Hừ, ông đây không phải thoái thác, mới nãy đi úp tô mì, lập tức giải đáp cho bạn”.
Thử xử lưu bạch: ‘”Muốn nói thậm chí ông chủ của võ quán, khả năng có hai người, một người trong đó phần lớn các bạn đều biết, ở trong này tui không nói nhiều, chỉ nói đi võ quán Trầm thị, cửa sổ trên ban công bên nhà tui có thể nhìn tới cái sân của võ quán Trầm thị, đệ tử bên trong có 80% đều có thể tay không chém bể miếng gỗ, lúc ấy cái nhìn đầu tiên tui đều bị dọa choáng váng rồi, phản ứng đầu tiên chính là làm xiếc, nhưng mà sau đó vừa nhìn bảng hiệu của bên đó, mới biết được thì ra là một võ quán, muốn tui nói, bọn họ ở trong sân nhà mình sẽ không biểu diễn chứ ha?”.
Thử xử lưu bạch: “Được rồi, hôm nay liền trả lời tới đây thôi, vừa rồi đi phòng bếp lấy gia vị úp tô mì nhìn tới một đám người của võ quán Trầm thị muốn lên đường rồi, không biết muốn làm gì, tui đi vây xem một chút”.
Trong cửa sổ lầu ba của một căn nhà trệt thấp nhỏ đối diện võ quán Trầm thị, một thanh niên nhỏ gầy ôm tô mì hai ba ngụm ăn sạch, trở lại phòng thu dọn một chút quần áo chờ xuất phát, ánh mắt gã đảo qua màn hình nhìn một câu hỏi.
“Một ông chủ trong đó bọn tui đều biết? Không có khả năng ha? Ai vậy?”.
Thanh niên nhỏ gầy nhướn mi, khom eo dùng bàn phím đánh một hàng chữ, sau đó tắt máy tính, vội vã chạy xuống lầu.
Lúc này dưới chỗ bình luận xuất hiện trả lời của lâu chủ (= chủ topic).
Thử xử lưu bạch: “Tui cảm thấy các bạn khẳng định biết nha, chính là Lê Chanh em trai quốc dân đó, mấy ngày trước không phải đi nước ngoài được được danh hiệu nhà âm nhạc sao, mấy cô gái của công ty tui mê cậu ấy mê tới đầu óc choáng váng”.