Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 153 : Quán chủ* yêu nước

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


*quán chủ = chủ võ quán



Chỉ sợ liền bản thân “Liên”Thử lưu bạch” cũng không ngờ, gã lời này vừa tung ra tạo thành không phải cái gì oanh động, mà là cơ bản không ai tin, nói tới Lê Chanh người này, từ đầu tới đuôi đều là ở giới học sinh và giới giải trí khá nổi tiếng, mọi người cũng đều cho rằng cậu cực kỳ thần kỳ, ví dụ như thiện tâm chống động đất cứu trợ, ví dụ như khiến nhà âm nhạc nước ngoài đều khen không dứt miệng.



Nhưng này cũng không ý nghĩa mọi người sẽ tin tưởng Lê Chanh muốn mở một cái võ quán.



Thuật nghiệp có chuyên môn, một nghệ sĩ có thể làm đạo diễn có thể làm giáo viên, nhưng mở võ quán là chuyện gì xảy ra, cũng không phải Thích Tiểu Long ngôi sao võ thuật lớn nổi tiếng khắp nước?



“Đề tài nói tới hiện tại cũng nên nhìn ra rồi, lâu chủ đây là nằm mơ đó, mọi người đừng quấy rầy anh ta”.



“Tuy rằng tui rất thích Chanh tử, cũng từng xem phim kiếm hiệp của Chanh tử, nhưng cũng không cảm thấy võ thuật của Chanh tử có thể đạt tới trình độ một đao chém chết con báo, lâu chủ mau tỉnh lại 23333” (23333 = ahaha, cười khinh bỉ)



“Thử xử lưu bạch” đã đăng xuất rồi, khu bình luận này lập tức bị một đám người san bằng, trong đó biết Lê Chanh đưa ra nghi ngờ đối việc này, mà không biết Lê Chanh tại Baidu sau đó cũng cực kỳ rung động hiểu rõ ngôi sao thiếu niên này mang tới kinh diễm cho trung Quốc.



“Mới vừa đọc tin tức của Lê Chanh, tui quyết định từ hôm nay trở đi thích Lê Chanh, cậu ta rất chuyên tâm! Thành tích cao trung từ giữa lớp một đường hắc mã tới thủ khoa cả nước, trúng tuyển hai trường đại học, lại ở nước ngoài đạt được thừa nhận của giới âm nhạc, quả thực mang tới hãnh diện cho Trung Quốc, thật khó tưởng tượng đây là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi có thể làm được”.



*hắc mã: chỉ nhân tố bứt phá bất ngờ trong một hoạt động, cuộc thi……, nhìn qua rất bình thường nhưng đột ngột bứt phá giành thứ hạng cao, đạt được thành tựu lớn…..



“Đúng nha, Chanh tử vẫn đều rất cố gắng, thật yêu thương cậu ấy”.



Nới tới lầu sau (mấy bình luận sau) sai lệch một chút, nhưng lời lâu chủ cũng bị mọi người xem là trò cười, lúc này một người kỳ quái lên tiếng: “Không biết võ thuật sẽ không có thể làm mở võ quán sao, các bạn đều mạch suy nghĩ kiểu gì vậy? Phải biết rằng Chanh tử không chỉ là một phú nhị đại (nhà giàu đời F2), vẫn là một thế hệ sáng lập, đừng nói một cái võ quán, chính là đạo quán cũng mở được, có tiền cái gì không thể?”.



Nói đúng nha!




Đan Văn dẫn đầu lắc lắc đầu: “Không có!”.



“Không có!”.



Vừa nhìn liền biết thiếu niên làm mua bán lỗ vốn, giá trị máu thịt của một trăm động vật biến dị cấp một như thế nào sánh được với một viên ngưng khí hoàn? Máu thịt cũng chẳng qua là có thể làm vài bữa cơm ăn thôi, ngưng khí hoàn lại có thể tăng lên thực lực, loại dược hoàn dược hiệu vô cùng tốt, dùng dược liệu tự nhiên tương đương trân quý.



“Như vậy nhiệm vụ kế tiếp, ngoại trừ mỗi ngày chừa hai mươi người bảo vệ biệt thự nhà họ Lê, những người khác đều có thể tự do hành động, nhưng mà đừng ỷ vào thực lực cao cường vô cớ quấy nhiều dân chúng, nếu không một khi thẩm tra sẽ xem tình huống hủy bỏ tư cách sử dụng tài nguyên của võ quán”. Lê Chanh nói xong lời cuối cùng khẽ dậm chân một cái, sau đó lập tức rời đi.



Hơn một ngàn người tản đi bốn phía, Đan Văn mắt nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Lê Chanh, đi hai bước tới vị trí vừa nãy Lê Chanh đứng, ánh mắt gã tùy ý nhìn lướt qua, nhất thời đồng tử co rụt lại.



Đậu móe.



Trên tảng đá lớn ban sơ kia, đã thêm một dấu chân, góc nghiêng trơn nhẵn giống như dao gọt, như là khảm sâu vào một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.



Đan Văn lưng cứng đờ, lập tức xoay người nhìn về phía đội viên phía sau cũng sợ ngây người, thở sâu ra một hơi: “Nếu như là chính miệng cậu ta nói, tự nhiên sẽ thực hiện, người như vậy sẽ không nói không giữ lời, hiện tại chúng ta phải làm, chính là mau chóng săn giết động vật biến dị, đạt dược ngưng khí hoàn dồi dào”.



Một thanh niên nhỏ gầy cách đó hơn một trăm mét thò đâu thò cổ nhìn nhìn cái sân người đông nghìn nghịt, suy nghĩ một chút, gã sờ soạng máy quay dưới cổ, đi theo một tiểu đội trong đó đi hướng xa xa.



“Những người này tản đi khắp nơi tựa hồ rất có mục đích, bọn họ muốn làm cái gì?”. Thanh niên tò mò đi theo tiểu đội của Đan Văn, gã nghiêng đầu, khuôn mặt dưới ánh mặt trời chính là của “Thử xử lưu “mới vừa rồi ăn mì úp lên mạng.



“Vì lượng tiêu thụ của tòa soạn tui đành liều mạng thôi, ở trên mạng thả ra một chút tin tức như vậy, ánh mắt của mọi người khẳng định đều bị hấp dẫn tới, tới khi đó có được bài báo của nhà họ Lê, khẳng định có thể tăng lượng tiêu thụ tỉ lệ mấy phần trăm, hy vọng những người này không phải đi làm chuyện rất nguy hiểm…….”. Thanh niên hai tay tạo thành chữ thập, mặc niệm hai tiếng.