Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 3 : Lưng đeo trân châu và thỏi vàng

Ngày đăng: 00:11 22/04/20


Địa điểm Lê Chanh lại hiện thân là ở bên trong cánh cửa của WC nam, lúc này cửa WC đã bị mở rộng ra, ngoài cửa sổ sắc trời xám xịt, càng tôn lên đèn trên hành lang ngoài WC chói lọi chói mắt, mà hai người vốn yêu đương vụng trộm dưới đèn đã không có bóng dáng rồi.



Cậu lẻ loi đứng một lát, trong thời gian gần nửa ngày này đã phát sinh hết thảy, đều cảm thấy giống như nằm mơ. Cư nhiên thật sự đã trở về rồi.



Máy xuyên qua thời không? Đồ vật công nghệ cao cỡ nào như thế nào tìm đến cậu? Lê Chanh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay như là muốn xem ra cái gì đó, một lát sau nhớ tới quần áo và ba lô của mình tựa hồ còn để tại khách điếm của Đại Châu giới, nếu mình trần nhộng như vậy một đường trần trụi trở về, đoán chừng ngày mai cậu liền lên báo thành phố nổi tiếng toàn trường.



Lấy lại bình tĩnh, Lê Chanh thử ở trong lòng trực tiếp mặc niệm, ánh sáng bạc của chiếc nhẫn chợt lóe, thân ảnh của thiếu niên trong WC công cộng chợt biến mất, một phút đồng hồ sau lại xuất hiện, thiếu niên quần áo chỉnh tề đeo ba lô, trên mặt lộ  ý cười nhàn nhạt, đẩy cửa WC công cộng ra, đi xuống dưới lầu.



Hiện tại là thời gian tan học buổi chiều, trong sân trường không có một bóng người, chỉ có mấy bóng người vận động trên sân bóng rổ.



Cao trung Hữu Nghị là một trường học tư nhân trong thành phố Vĩnh An, ý nghĩa của trường học tư nhân liền là nói chỉ cần học sinh học tập thật tốt, như vậy miễn toàn bộ học phí không là vấn đề, thậm chí mỗi lần thi cuối kỳ xếp top 10 trong trường đều sẽ tặng học bổng, Lê Chanh dùng thành tích được miễn toàn bộ học phí vào học cao trung Hữu Nghị, vì chính là học bổng từng cái cuối kỳ……… Chính là bởi vì mấy năm liên tục giá cả tăng lên, sau khi lên cao trung thời gian mỗi đêm tự học của cậu đều sẽ dùng để làm thêm  bù vào tiền tiêu dùng trong gia đình, tiền không kiếm được bao nhiêu, thành tích nhưng thật ra lại chậm rãi tụt xuống.



Chủ nhiệm lớp cũng biết tình cảnh trong nhà cậu, cha mẹ ly dị, hai chị em đều đi theo người mẹ công việc không ổn định, từ nhỏ đến lớn ăn bao nhiêu khổ có thể nghĩ được……… Nhưng mà biết là biết, thành tích đối phương giảm xuống cũng là thật.



Hôm nay sau khi tan học gọi Lê Chanh tới văn phòng nói chuyện, thứ nhất là vì cảnh báo đứa trẻ này, đừng nóng đầu liền vờ ngốc, đối với thiếu niên mà nói thi vào trường đại học chính là đại sự quyết định cuộc đời, tương lai mình khởi đầu có được công tác tốt ra sao liền quyết định bởi mình có thể thi đậu một cái đại học như thế nào, đừng mất bò mới lo làm chuồng, thứ hai chính là hy vọng Lê Chanh suy xét một chút vấn đề học bổng, phạm vi trợ cấp của trường học không nhiều, không cải thiện điều kiện của nhà họ Lê được nhiều, nhưng nếu phát động toàn bộ mọi người trong trường sẽ tốt rất nhiều, chỉ là thân là nam chính được quyên tiền, sau này liền khó tránh khỏi phải bị một ít lời đồn đãi.



Lê Chanh thật ra không sợ những lời đồn này,nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, mẹ Lê chỉ sợ là chỉ sợ là không muốn cậu làm như vậy, mẹ Lê cả đời thanh cao, người khác giúp đỡ bà đều cảm thấy cảm kích áy náy khó chấp nhận, càng đừng nói là nhận giúp đỡ của toàn trường, nhưng mà chủ nhiệm lớp là lòng tốt giúp đỡ, Lê Chanh thật ra thật không có trực tiếp từ chối, chỉ nói phải về thương lượng cùng người nhà.



Cũng may mắn đêm nay rời trường muộn một chút, bằng không như thế nào có cơ hội nhận rõ nhân phẩm của Trần Tử Thanh chứ?


Hai chân người mặc đồ bó sát liền kẹp lại, một luồng mát lạnh khó hiểu. (khửa khửa khửa, có ai hiểu ý câu nì ko?)



Lê Chanh chen qua đám người, giơ tay đoạt dao bổ củi trên tay Lê Quế Hoa, che chở mẹ ở sau người, thiếu niên thân hình nhỏ gầy còn nhỏ tuổi lại ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, “Các người dám đụng tới 1 sợi tóc mẹ tôi xem, tin hay không đời này cũng đừng nghĩ có người nào còn sống rời khỏi nhà tôi!”.



Người mặc đồ bó sát: “……..”.



“Ba ngày!”. Lê Chanh từ người mặc đồ bó sát đầu tiên lần lượt nhìn về phía người mặc đồ bó sát sau cùng, “Ba ngày sau, tôi sẽ trả hết số nợ còn lại! Nhưng mà nếu lần sau để tôi biết các người lại gài bẫy anh rể tôi, khiến anh ấy nợ một khoản tiền bài bạc lớn nữa, chúng ta chờ gặp trong cục cảnh sát đi!”.



“Nể mặt thằng nhóc mày, ba ngày sau nếu còn chưa trả tiền, bọn tôi sẽ không lại nương tay đâu!”.



Người mặc đồ bó sát gồng người, đang muốn phô trương thanh thế một phen, cửa nhà họ Lê đã rầm một tiếng đóng chặt.



“……..”. Lê Chanh bị đặt tại trên tường đánh mông hai cái, Lê Quế Hoa đánh xong liền dừng tay, ôm con trai chính mình lại khôi phục thành đứa con dịu dàng đáng yêu, yên lặng khóc, “Con nói loạn cái gì vậy chứ, ba ngày sau chúng ta nào có tiền để trả chứ? Đã sớm nói qua không thể đụng tới tiền con học đại học………”.



“Thật sự không cần dụng tới số tiền này, con có tiền mà”. Lê Chanh vỗ vỗ bả vai của mẹ, “Con đi mua vé số, hên dã man luôn, vừa cào liền trúng lớn, ngày mai mua bộ đồ vịt Donald mặc đi nhận thưởng, 20 vạn tệ có là gì? Ổn hết mà!”.



Lê Quế Hoa: “………”



Lê Chanh đương nhiên biết Lê Quế Hoa sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mà hiện tại trân châu trong ba lô khó mà nói nguồn gốc, chờ đi tiệm châu báu đổi lấy tiền, sau đó cho mẹ một cái kinh hỉ.