Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 63 : Người đàn ông xa xỉ phẩm (luxury man)

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Không ngờ vừa tới một chỗ quỷ dị có thể tình cờ gặp người quen, lòng Lê Chanh khó khăn mới thả lỏng lại tụt dốc mất một nữa, mặc dù có lúc Trầm sư thúc người này rất thần kinh, nhưng nói tóm lại cực kỳ tin cậy, Lê Chanh lau mặt, nhìn rõ cát đất trên quần áo có hơi khó chịu, cậu giơ tây phủi phủi tóc, cát ào ào rơi xuống, thiếu niên tóc ngắn ngẩn ngơ, không dám lộn xộn.



“Trầm sư thúc, đây là địa phương gì vậy?”. Lê Chanh thu tay lại, hỏi.



“Ngươi không biết sao?”. Trầm Du cười lạnh, mắt lạnh nhìn người đang xù lông nhảy nhót trong ảo cảnh này, âm thầm khôi phục thể lực. Địa phương này cũng không chỉ có ảo cảnh, còn có vô số loại động vật, tất cả đều là yêu thú tu luyện thành công, thậm chí trước đó y còn gặp phải một đám yêu thú cấp cao và hai cái yêu vương ùn ùn kéo tới, chiến đấu mấy ngày nay và một trận đại chiến mới đây khiến y hết hơi hết sức rồi, lực lượng trong cơ thể có phần cũng trống rỗng rồi.



Y cần một chút thời gian.



Có lẽ có thể giả vờ trong ảo cảnh.



Theo y biết, ảo cảnh của tầng ba bí cảnh là rất có trí thương (thông minh), biết được chính mình trúng kế nhất định muốn lá mặt lá trái* một hồi, nhưng mà người này giống như là một người bình thường đứng ở trước mặt chính mình, khiến mi tâm y bị phỏng, trong lòng lại liên tiếp lơ đễnh, tức cười xiết bao a.



*lá mặt lá trái: biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con nguời.



“…….. Không biết a”. Nhắc tới cái này liền hơi thương cảm, làm sao chui ra từ một cánh cửa sổ của Dược các thế giới liền biến thành như vầy chứ, Lê Chanh xấu hổ sờ sờ cái mũi, “Ta vừa tới, từ nơi này tới”. Lê Chanh chỉ chỉ đỉnh tầng của Dược các xuyên thấu mặt đất chui ra đằng sau…….. Nhưng mà theo phương hướng cậu chỉ qua, lại thấy tại chỗ lại cái gì đều không có rồi.



Lê Chanh: “……… Sau đó cũng không biết tại sao đột nhiên liền biến mất rồi, kỳ quái, ngươi tuyệt không cảm thấy địa phương này rất kỳ quái a, vừa rồi còn thấy một con chim lớn như máy bay, à, đúng rồi, ngươi có thể không biết, máy bay chính là một loại phi hành khí ở chỗ chúng ta, bình thường trên một cái máy bay có thể chứa hơn hai trăm người, có thể tưởng tượng là cực kỳ lớn”. Lê Chanh xoay tay mô tả kích cỡ, lúc này toàn thân bẩn loạn cũng mặc kệ, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, vỗ vỗ một miếng đát hơi có vẻ sạch bên cạnh, “Ngồi!. Cậu sớm liền thấy quần áo trên người của Trầm Du không sạch hơn quần áo của chính mình là bao, không chỉ có là trên người đầy tro bụi, thậm chí còn có vết máu màu đen của yêu thú.



Trầm Du ánh mắt sâu kín, thong thả bước qua ngồi xuống —— ảo cảnh này ngay cả bí mật nhỏ của Lê Chanh đều biết rò ràng rành mạch, lấy lực lượng hiện tại chưa hề khôi phục của y, chỉ sợ khó đối phó.



“Ngươi không bị thương chứ”.



“Không hề”. Trầm Du biến sắc, cảm nhận lực khôi phục thong thả trong cơ thể, giống như không bất ngờ lạnh nhạt nói.



“Vậy là tốt rồi”. Lê Chanh nhẹ nhàng thở ra, thở dài nói: Thật là xui xẻo, bi thương không nói nên lời, nơi này rốt cuộc là địa phương nào, ngươi có thể tìm được đường ra không…….Ặc, ta là nói, làm sao vẫn cảm thấy trạng thái ngươi bất thường?”. Cậu quay đầu nhìn về phía Trầm Du, đánh giá cẩn thận một phen. Người trước mắt này sắc mặt lạnh lùng, cùng người mới vừa xa cách tối hôm đó quả thực cách biệt một trời, cho dù đã hơn nửa tháng không gặp cũng không tới mức thái độ thay đổi nhanh như vậy chứ, thậm chí đều…….



Thoạt nhìn có hơi không giống Trầm sư thúc lắm, thật giống kẻ giả mạo.



Lê Chanh nghi ngờ nghĩ nghĩ.



“Cái gì bất thường?”. Hàn quang trong mắt hơi cụp xuống của Trầm Du chợt lóe, sắc mặt lạnh lùng lập tức dịu xuống, bên môi treo một ý cười ngả ngớn, áp sát cổ của Lê Chanh, hơi thở ấm áp phả vào trên làn da non nớt của thiếu niên, kích thích hầu kết còn hơi nhỏ của đối phương giật giật lên xuống, một vết đỏ nhạt vì thế mà nổi lên ở đằng sau, như là đang thẹn thùng……Diễn tới còn thật giống, trong lòng Trầm Du hừ lạnh một tiếng, vẫn duy trì vẫn duy trì sắc mặt ôn nhu đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bất ngờ lại phát hiện trên cổ Lê Chanh đang đeo một sợi dây đỏ ——




Một người đàn ông.



………Một người đàn ông khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng ngầu lòi, phía sau lưng cự kiếm hoàng kim chọc trời.



Người anh em à, có thể thu hồi thanh kiếm đằng sau anh không vậy?



“Từ từ ngươi hiện tại không thể đi ra”. Địa điểm đáp xuống vẫn như cũ vẫn là WC, Lê Chanh giơ tay ngăn người đàn ông cầm nắm cửa WC, cậu chỉ chỉ một thân dơ bẩn của chính mình và một thân dơ bẩn của người đàn ông, “Trong phòng còn có một người, đầu tiên phải tắm rửa sạch sẽ một cái”.



Lê Chanh mở vòi sen, nước chảy ào ào xuống, cậu thử độ nóng của nước, ngoắc tay gọi người đàn ông qua, “Tự ngươi thử xem độ nóng của nước thích hợp chưa, tắm rửa một cái sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, lại đi thang máy vào đây hiểu chưa, ngươi biết dùng thang máy hay không, chính là………”. Miệng Lê Chanh nhỏ giọng nói rất nhiều thủ tục vào cửa, cậu không thể khiến Tống Giai nghi ngờ, cách duy nhất chỉ có thể là giả vờ Trầm Du là bạn của mình ở nước Mỹ.



Dù sao khí chất người này thả ở đâu đều không nghĩ là một người người thường, chính mình giải thích một chút, Tống Giai liền sẽ không nghi ngờ gì đâu.



“Ừm”.



Thấy Trầm Du hào phóng đều cởi sạch quần áo của chính anh ta, Lê Chanh nửa khép mắt sợ chính mình thấy chút gì không nên thấy gì đó, cho dù mọi người đều là đàn ông, nhưng câu từng là Gay, đối tượng vẫn đều là Gay……..Thu quần áo cổ trang của đối phương rồi hủy thi diệt tích, thuận tay đặt bộ đồ thể thao mới tinh của chính mình lên giá áo, giơ tay lưu loát xoay người sang chỗ khác, “Đây là cái rộng nhất rồi, có thể có hơi nhỏ, dùng tạm đi, mặc đồ xong thì gọi tôi”.



“Ừm”.



Hai mươi phút sau, Lê Chanh thay quần áo vốn có của hiện đại, một thân sạch sẽ thoải mái đi ra ngoài, chỉ còn lại một đầu tóc có hơi ẩm một chút.



Tống Gai đã đổi tách trà thứ hai rồi, nước trà trong cả bình trà đều sắp bị cô uống sạch, lúc này, cửa phòng khách bị gõ vang.



Thừa dịp Tống Giai đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Lê Chanh lấy tốc độ nhanh hơn bước hai bước qua mở cửa, người đàn ông ngoài cửa một thân đồ thể thao nho nhỏ rẻ tiền, một đầu tóc dài khô ráo bay bay đằng sau người.



Tống Giai nhìn qua từ vai Lê Chanh, chỉ thấy một đôi mắt sâu như cái hồ thăm thẳm, cất giấu vô số ý lạnh sắc bén, một người đàn ông xa xỉ phẩm phái nội hàm tuyệt vời, chỉ sợ ngay cả ảnh đế số một số hai trong nước cũng không có loại khí chất này.



Tống Giai: “Vị này là…….”.



Lê Chanh cười tủm tỉm giới thiệu, “Chị Tống, đây là một người bạn ở nước Mỹ của em, Trầm Du”.