Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 64 : Hằng ngày xoát ưu thương
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Nhưng mà…….Dù sao cũng là nước Mỹ mà.
Tống Giai suy nghĩ lộn xộn suy nghĩ một chút, nếu như đặt ở trong nước lưng đeo thanh kiếm lớn xem như tin hót rồi, nhưng mà đặt ở nước Mỹ cũng không tính cái gì, người bên này ngay cả lạc đà Nam Mĩ đều có thể nhuộm lông, lưng cõng một thanh kiếm lớn chỉ sợ đã xem như chuyện bình thường không quan trọng gì.
Cô thay nước trà, rót hai tách trà mới, đưa qua cho hai người kia, sau đó thấy người đàn ông mặc đồ thể thao tháo thanh kiếm lớn từ phía sau đặt vào lòng bàn tay, giống như chỉ cần một động tác liền có thể nắm tới chuôi kiếm.
Nhưng mà nhìn cẩn thận, người này ngoại trừ một đối mắt u tối ẩn giấu mũi dao, sắc mặt và màu môi đều là cực kỳ tái nhợt, màu như tuyết, càng giống người bị bệnh, nhưng không hiện lộ vẻ yếu đuối.
Thậm chí Tống Giai còn tỉ mỉ phát hiện, da gã mềm mịn giống như da Lê Chanh, căn bản không giống một người đàn ông hơn hơn hai mươi tuổi, đó vốn nên là thô ráp, mặc dù khí chất của người bình thường tốt ra sao, một ít chỗ căn bản vẫn phải lão hóa tuyệt không sẽ kéo dài lâu lắm.
Đây là một người bảo dưỡng vô cùng tốt, bệnh mĩ nam sống an nhàn sung sướng.
Tống Giai cơ hồ ngồi ở trên sô pha nháy mắt phán đoán ra Trầm Du chính là thân phận cao quý, cô gặp qua muôn hình muôn vẻ người, tự xưng gia nhập giới giải trí những năm gần đây, mắt nhìn người sẽ không sai.
“Anh ấy là học võ”. Lê Chanh nhìn nhìn thanh kiếm vàng lớn, đưa tay nhấn nhấn trái tim, giải thích nói, “Luyện kiếm á, người giang hồ không phải đều gọi gì ấy nhỉ, kiếm không rời tay”. Cậu xua xua tay, ngồi ở bên cạnh bàn đặt laptop, giơ tay mở trang web, đối với màn hình tùy ý nói: “Chị Tống không cần rót trà rót nước mới anh ấy, đều là người một nhà”.
Cậu từ trong úi lấy ra một tờ giấy trắng, cầm di động share hình, truyền tới laptop, sau đó gửi nội dung của tấm hình tới chat mật của “Người rãnh rỗi tới quấy nhiễu”. Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu gửi phương trinhg đầu tiên đủ để cho Lê Chanh tự mình lên tới tầng năm mươi, nhưng mà tới tầng năm mưới trở lên đó là hai tầng trận pháp, cho nên người rảnh rỗi tới quấy nhiễu lại đưa ra phương trình thứ hai, đồng dạng cực kỳ thực dụng.
Sau đó tới tầng tám mươi, Lê Chanh tự mình suy tính ra phương trình phá giải ba tầng trận pháp, hiện giờ trận pháp khổng lồ của tầng ba bí cảnh chính là khoảng mười tầng, còn lồng vào nhau, chờ sau khi Lê Chanh đều lần sờ mò n lần trận pháp của bí cảnh tầng ba xong còn vẽ lại toàn bộ, thiếu chút nữa mệt tới hộc máu.
Chỉ vừa nhìn toàn cảnh liền đã chỉ còn lại một hơi rồi, càng đừng nói sau đó căn cứ biến hóa của trận pháp suy tính phương trình.
【bánh pudding xoài】: [hình ảnh], đại thần sư phụ, trận pháp lần này rất phức tạp, thật sự không suy tính được.
【Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: Thú vị.
【Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: nhóc con đừng gấp, xuất hiện ý kiến bất đồng, mấy lãnh đạo trung ương huyền môn bọn ta quyết định liền mở hội nghị phá giải trận pháp, hôm nào nghiên cứu ra thì gặp lại.
【bánh pudding xoài】: Dạ!
Bên trong lời nói của đại thần sư phụ để lộ ra một cỗ tự tin ta chắc chắn giải ra, luôn có nắm chắc như vậy đối với trận pháp.
Cũng đúng, có lẽ mấy người đại thần sư phụ đều là nhân vật cả đời nghiên cứu trận pháp, đối bọn họ mà nói, trận pháp tựa như một đầu bếp nhấm nháp thức ăn ngon, tất cả ưu điểm khuyết điểm cùng với nguyên liệu nấu ăn phối liệu trong đồ ăn đều hiện ra hết, duy nhất cần nghiên cứu chẳng qua là độ chính xác đầy đủ của Lê Chanh, chỉ cần cho đại thần sư phụ thời gian, quỷ trận pháp gì đó của tầng ba bí cảnh? Muốn phá giải chính là chuyện mấy phút thôi!
“Không làm được?”.
“……..”.
“Lại đây”. Thiếu niên tóc ngắn chấp nhận số phận để anh ta ngồi trước gương, giống đùa nghịch một con chuột chết xoay anh ta hết bên này tới bên khác, máy sấy trên tay chạy đến mức nóng nhất sấy lung tung một đầu tóc dài của người đàn ông thành gió lốc, sau đó cảm thấy chính mình tự đào mộ cho chính mình, lại có tật giật mình lấy lược nhanh chóng chải, may mắn chất tóc anh ta tốt dày vò như thế nào cũng sẽ không rối.
Chạng vạng hôm sau, Trầm Du dựa vào trên khung cửa của phòng vệ sinh, duỗi chân dài ngoắc ngón tay đối Lê Chanh.
“Gì vậy?’.
“Tắm”.
“Tự tắm đi”.
“Không biết làm”.
Lê Chanh phẫn nộ đứng lên, “Anh biết, hôm qua tôi đã dạy anh rồi”.
“Nhìn nơi này đi”. Trầm Du kéo áo sơmi Lê Chanh mua ở siêu thị nước Mỹ, dưới vải vóc màu trắng là bờ ngực rộng màu tái nhợt cực tương phản, mà trên đó lại che kín miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ.
Lê Chanh: “…….”
“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ thương hại ngươi, cũng không phải ta làm ra những vết thương này……..”. Lê Chanh vắt khăn tắm lên trên người, lầm bầm đi lên một tay lấy đẩy mạnh anh ta vào trong bồn tắm lớn, ánh mắt giống như tùy ý nhìn vết thương còn chưa kết vảy của anh ta, thuận miệng nói: “Bôi chút thuốc liền sẽ nhanh khỏi thôi”.
Sau đó trước mắt xuất hiện một cái bình ngọc nhỏ, dưới bình ngọc là một bàn tay lớn, mà đối diện cách bình ngọc là một đôi mắt đen kịt đáng thương trong lý giải của Lê Chanh.
Hành vi hai ngày liên tục chăm sóc một ông cụ non khiến Lê Chanh cảm thấy sinh mệnh của chính mình thêm rất nhiều chuyện vớ vẩn, vì thế cùng ngày rốt cục nhớ tới chính mình trước khi ra nước ngoài có vẻ quên gì đó……..Hai giờ khuya, gian phòng yên tĩnh đột nhiên tách một tiếng mở ra một cái đèn bản nhỏ, Lê Chanh hất cánh tay lòi ra trên người, lén bò bò bò xuống giường, đẩy ra cửa phòng gửi tin nhắn tới cộng sự bạn tốt ở Trung Quốc xa xa.
—— kho hàng của chúng ta khi nào anh có thời gian tới đó chú ý một chút, lúc chuẩn bị chỉnh lý, tìm mấy máy kéo đậu ở bên ngoài không dùng chở ra ngoài.
Khi Đỗ Hành nhận được tin nhắn còn có hơi mù mịt, cho nên thẳng tới ngày hôm sau gã một chân bước vào kho hàng cỡ lớn ông chủ gã mới vừa tốn mười vạn thuê, nhìn thấy dược liệu lớn to như cái miệng tô còn dính bùn đất cao ngất tận trời kia, cả người liền không tốt lắm…