[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 61 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Yam vọt vào tẩm thất, chỉ thấy Vương nhắm mắt nằm trên giường, bụng cao cao long khởi (lồi lên), bàn tay lộ ở bên ngoài cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tái nhợt gầy yếu, gân xanh trên mu bàn tay đều có thể thấy rõ.



Yam trong lòng siết chặt sinh đau, thật cẩn thận đem nhân bán phù bán ôm ngồi dậy.



Vương bởi vì tâm lực tiều tụy, bệnh nặng trong người, cả người vô lực, ăn uống khó khăn, hiện tại lại đang hôn mê, cho dù được Hồng Lân một lần nữa ôm vào trong lòng, trong một lúc cũng không thể tỉnh táo lại.



Yam khẩn trương, vội vàng triển khai tinh thần lực tiến hành chữa trị cho Vương.



Qua hơn nửa canh giờ, Vương cùng thai nhi trong bụng rốt cuộc hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng chậm rãi tỉnh lại.



Mâu tử (con ngươi) thâm trầm đen bóng có chút ảm đạm, lúc nhìn thấy người trước mắt, đột nhiên phát ra một tia thần thái.



“Hồng Lân a…ta không phải là đang nằm mơ chứ…”



Yam cơ hồ muốn khóc. Hắn nghẹn ngào nói: “Điện hạ, là ta. Ta đã trở về”



Vương sờ sờ gương mặt hắn, dường như rốt cuộc xác nhận, mâu trung (trong con ngươi) lưu chuyển hân hỉ chi ý (ý tứ vui sướng), an tâm tựa vào trong lòng hắn: “Ngươi trở về ta liền yên lòng. Ta rất sợ không thể thấy mặt ngươi lần cuối”



Yam nóng nảy: “Điện hạ, ngài nói bậy bạ gì vậy, ngài sẽ không có việc gì đâu!”



Vương cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ mùa xuân năm kia, lần đó ta cùng với ngươi cùng nhau chống lại thích khách không? Ta trúng một kiếm, lúc ấy ngay tại thời điểm hôn mê, ta đã nghĩ ta không thể liền như vậy chết đi. Ta nếu liền như vậy chết đi, Hồng Lân ngươi thân làm tổng quản Kiện Long Vệ, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Ta như thế nào để việc đó xảy ra với ngươi được?”



“Kì…” Tuy rằng lúc đó Hồng Lân còn không phải chính mình, nhưng Yam vẫn cảm thấy thập phần cảm động, thanh âm run rẩy.



Vương đối hắn nở nụ cười trấn an, ôn nhu nói: “Lần này ta cũng sẽ kiên cường a. Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta…còn có hài tử của chúng ta”



Vương lôi kéo tay hắn đặt ở trên bụng chính mình, song mâu (hai tròng mắt) nguyên bản hư nhược (suy yếu) ảm đạm hơi hơi khôi phục thần thái, lóe ra vẻ kiên định cứng cỏi.



Yam biết tinh thần của Vương đã tỉnh lại, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.



Kỳ thật lấy thể chất khỏe mạnh cùng tinh thần lực cường hãn của Vương, một chút tiểu bệnh không đến mức kéo dài cùng trầm trọng tới như vậy. Diễn biến nghiêm trọng đến như vậy, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Vương thân tâm (thể xác và tinh thần) suy sụp, tinh thần mất đi trụ cột, mới có thể ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của thân thể.




Vương bởi vì thân thể không tiện, không có biện pháp giống như trước đây ôm nhi tử như vậy, chỉ có thể thân thủ đậu lộng (trêu đùa) nhi tử nói: “Duyên nhi hôm nay cùng phụ vương cùng nhau dùng ngọ thiện đi”



Vương Duyên đã có thể ăn canh chúc (cháo) cùng những món nhuyễn linh tinh, hơn nữa cũng sắp tròn một tuổi, trong miệng cũng đã mọc sáu nhũ nha (răng sữa) nho nhỏ.



Ngọ thiện của bé so với hai vị phụ thân đại nhân tinh tế hơn. Đảo loạn hà bì đản canh hòa đậu hũ (*), tử thái sấu nhục yến oa chúc (**), còn có sữa tươi vâng…vâng…



Yam ôm nhi tử cầm tiểu chước (muỗng nhỏ) uy (đút) bé, tiểu Vương Duyên ăn đến nhất tháp hồ đồ (rối tinh rối mù), trong lúc đó mấy lần đoạt lấy chước tử (muỗng) trong tay của phụ thân nghĩ muốn tự mình ăn, thế nhưng cho dù trí lực của bé tuy rằng cao, nhưng thân thể lại thập phần nhỏ bé, tiểu thủ ngắn ngủn mập mạp căn bản khống chế không tốt chước tử trong tay, luôn tạch đến trên mặt.



Cuối cùng tiểu tử yêu thích sạch sẽ kia đành phải bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch tự thực kì lực (làm bằng sức mình), an tâm ngồi trong lòng phụ thân để hắn uy.



Yam cơ hồ không ăn được gì. Một bên phải chiếu cố nhi tử, một bên thỉnh thoảng lại phải giúp Vương gắp thức ăn.



Vương hiện tại bụng to ngồi ở trước bàn, chỉ có thể với tay tới những món ở gần, những giai hào (món ngon) khác chỉ có thể “vọng nhi hưng thán (chỉ có thể nhìn không biết làm gì)”. Cho nên Yam còn phải giúp y đem những món thích ăn đưa đến.



Vương nhìn bộ dáng bận rộn của hắn, cảm thấy không đành lòng, âm thầm quyết định về sau vẫn là đừng cho nhi tử ăn cùng bọn họ, chính mình không giúp được gì, chỉ có thể để cho Hồng Lân vất vả, cơm đều ăn không hơn mấy khẩu.



Dùng xong ngọ thiện, Vương không khỏi đấm đấm thắt lưng. Y hiện tại không thể ngồi quá lâu, sẽ tăng lớn gánh nặng cho thân thể.



Yam nhìn y mặt có vẻ mệt mỏi, nói: “Điện hạ, ta đỡ ngài trở về nghỉ ngơi”



Vương mỉm cười, nói: “Khó được tinh thần hôm nay hảo. Ngươi không phải muốn cho ta gặp vị bằng hữu kia của ngươi sao? Mời hắn đến đây đi”



Yam nghe y nói vậy, liền nhượng cung nhân đi truyền Len lại đây.



———————————————————–



(*) Đảo loạn hà bì đản canh hòa đậu hũ: canh mây tôm khô đậu hũ =”=



(**) Tử thái sấu nhục yến oa chúc: Cháo thịt cắt nhuyễn nấu tổ yến.