[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 62 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Len gần đây chỉ ru rú ở trong nhà. Hắn cảm thấy cổ đại nhân loại thật sự là rất đáng sợ. Có cần phải nhiệt tình như thế không? Hay là đối với chính mình một người thân phận không rõ quá mức hiếu khách?



Mấy ngày nay cung nữ, thị vệ, nội cung, thậm chí cả tần phi của Vương vây quanh ngoài phòng hắn đều gia tăng theo cấp số nhân. Chính mình chỉ cần vừa ra khỏi cửa, sẽ lại rước lấy vô số tán thưởng. Những người đó ánh mắt nóng như lửa, làm cho hắn có chút không chịu nổi.



Nếu không phải tin tưởng những cổ đại nhân loại này tinh thần lực thập phần yếu ớt, hắn đều có loại lỗi giác giống như chính mình bị bọn họ dùng ánh mắt bái quang (lột sạch) quần áo vậy. (ngươi xác định đó là ảo giác sao?)



Cho nên mấy ngày nay Len ngoại trừ đi quan sát tiểu Vương Duyên (vì sao lại dùng từ “quan sát” a?), thời gian còn lại đều tận khả năng ở yên trong phòng.



Hôm nay giữa trưa tiểu Vương Duyên bị Vương gọi đi rồi, Len liền trở lại phòng của chính mình, triển khai tinh thần lực cùng căn cứ liên hệ, báo cáo tình hình quan sát tiểu Vương Duyên. Không bao lâu sau, liền có nội cung đến thông tri, nói điện hạ thỉnh hắn đến hậu hoa viên.



Len đi theo nội cung kia đến hoa viên, xa xa thấy trong noãn đình (*) một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, không khỏi đối hình ảnh này có chút tân kỳ (cảm giác mới lạ).



Hắn cũng không hiểu lễ nghi Triều Tiên, tự ý đi thẳng đến, đối với Yam nói: “Ta đến đây” Sau đó lại chuyển hướng Vương, nói: “Nhĩ hảo (chào ngài), điện hạ”



Yam lúc này mới nhớ tới chính mình quên dạy quy củ cho Len, cho dù không hiểu quy củ, dạy một chút thường thức cơ bản cũng được a.



Yam là ít tuổi nhất trong ba người tham gia thí nghiệm, khó tránh khỏi có chút lo lắng không chu toàn. Hơn nữa thế giới này lại là cổ đại thế giới đầu tiên mà Len đến, phải học tập rất nhiều. Chẳng qua hai người đều là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, tất cả đều không có kinh nghiệm. Một người không biết nên dạy cho đồng sự cái gì, người kia thì không biết tại thế giới này phải học cái gì.



Tóm lại, hiện tại đối mặt với Len giống như một man nhân (người hoang dã) thiếu văn minh không biết lễ nghi, Yam thực xấu hổ.



Vương cũng ngây ngẩn cả người. Nhưng trên thực tế y căn bản không chú ý đến vấn đề lễ nghi của Len, mà là ngay từ ánh mắt đầu tiên từ khi Len xuất hiện, đã bị dung mạo hoàn mỹ tinh xảo của đối phương chấn kinh (làm cho khiếp sợ).



Đây, đây…đây thật sự là nam nhân sao?



Hoặc là nói, hắn thật sự là phàm nhân sao?



Cho dù Vương tự nhận quý vi nhất quốc chi quân, chứng kiến vô số mỹ nhân, cũng chưa từng gặp qua một người xinh đẹp như vậy, vô luận là nam hay nữ.



Ngũ quan của Len cực kỳ hoàn mỹ, cho dù hắn đã giảm xuống còn 30%, nhưng tại thế giới cổ đại đơn thuần này mà nói, vẫn giống như tiên nhân vậy.



Vương nhất thời không thể nói chuyện.
Vương kỳ thật hiểu biết Hồng Lân quá sâu.



Tính tình của Hồng Lân từ nhỏ liền thập phần đơn thuần thiện lương, Vương đúng là bị điểm này của hắn hấp dẫn. Cùng lúc đó, y cũng biết Hồng Lân như vậy ở trong thâm cung rất khó sinh tồn, cho nên mới mang theo hắn ở bên mình một tấc cũng không rời.



Thời điểm đó chính Vương cũng còn chưa đủ thành thục, cho nên không nghĩ đến tất cả mọi chuyện mà dạng bảo hộ quá mức này mang đến cho Hồng Lân cũng không hẳn là chuyện tốt. Nhưng lúc ấy ước nguyện ban đầu của y chính là ưa thích nam hài này, không nghĩ để cho hắn mất đi bản chất hồn nhiên đã hấp dẫn chính mình kia.



Hồng Lân chính là như Vương chờ mong, dưới sự bồi dưỡng từng chút một của y, dần trưởng thành thành một thiếu thiên đơn thuần, chính trực, trung thành. Nhưng là bởi vì Vương đối hắn quá độ bảo hộ cùng sủng nịch, cho nên tính cách có khiếm khuyết.



Tính tình nhu nhược, không quả quyết, dễ dàng bị sự vật bên ngoài ảnh hưởng, rất nhiều thời điểm không đủ kiên định.



Những điều này đều là do khuyết thiếu đau khổ tạo thành.



Vương trong lòng rất rõ khuyết điểm của hắn, lại luôn nhất sương tình nguyện cho rằng đây là do Hồng Lân vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa chân chính hiểu được tâm ý của chính mình.



Có thể nói trên người Hồng Lân có tất cả những gì Vương yêu thích. Dung mạo, tính tình, dễ mến, thậm chí là kỹ xảo cùng thủ pháp trên giường.



Vương ái luyến thật sâu Hồng Lân mà chính mình một tay bồi dưỡng ra. Nhưng là lòng người luôn không thể thỏa mãn, bất tri bất giác, Vương cũng bởi vì Hồng Lân đối y quá mức kính sợ thủ lễ mà cảm thấy tiếc nuối. Tựa hồ quan hệ của hai người, càng như là chủ nhân cùng thuộc hạ, trưởng bối cùng hậu bối, chính là thiếu một loại cảm giác…giữa những người yêu nhau.



Vương kỳ thật trong lòng thập phần rõ ràng, tình cảm của Hồng Lân đối với chính mình, cũng không giống chính mình ái luyến hắn sâu đậm như vậy. Cho nên sau khi phát sinh chuyện của Vương hậu, khoảng cách giữa hai người lúc đó cũng càng ngày càng sâu. Thậm chí có một lần, Vương cảm thấy chính mình đã muốn mất đi Hồng Lân.



Nhưng là giống như thượng thiên nghe được cầu nguyện của y, Hồng Lân từ biên thành trở về, thái độ đối với y dần dần thay đổi. Giống như trong một đêm đã trưởng thành, đối với tình cảm của chính mình, cũng chậm rãi đáp lại, thậm chí trở nên chủ động.



Đối với sự thay đổi này của Hồng Lân, Vương là thập phần vui sướng.



Nếu nói Vương từ trước ái luyến, chính là Hồng Lân nhu thuận, trung thành mà chính mình một tay tạo ra, như vậy hiện tại, y chính là yêu sâu sắc Hồng Lân ôn nhu, thành thục có thể đáp lại chính mình, có thể làm cho chính mình cảm thấy an tâm.



Vương đối với tình cảm của bản thân luôn luôn hiểu rõ. Y đối với Hồng Lân tín nhiệm, cũng theo tình cảm tăng cao của hai người mà đạt tới đỉnh điểm. Vương Duyên sinh ra, lại làm cho Vương cực kỳ tin tưởng, Hồng Lân là thuộc về chính mình, vĩnh viễn sẽ không phản bội chính mình.



Chính là hiện tại, cái người tên Lan kia xuất hiện, làm cho Vương lần thứ hai mất đi nắm chắc.