[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 63 :
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Mỹ mạo của Lan là một trong những nguyên nhân làm cho Vương lo lắng, nhưng cái y càng để ý hơn, chính là quan hệ của hắn cùng Hồng Lân.
Cảm tình của hai người rõ ràng rất thâm giao (cảm tình sâu), cùng hiểu rõ và ăn ý trong lúc vô tình bày ra, làm cho Vương trong lòng cảnh chung đại hưởng (chuông báo động vang lớn).
Giữa Hồng Lân cùng Lan giống như có một loại khí tràng đồng loại không thể nói rõ. Kể cả khi hai người cùng ngồi trước mặt Vương, thậm chí trong nháy mắt làm cho Vương sinh ra một loại cảm giác chính mình là người ngoài cuộc.
Loại cảm giác này làm cho Vương cực kỳ sợ hãi, địch ý đối với Lan không thể ức chế được.
Hồng Lân tín nhiệm, yêu mến, lý giải người gọi là Lan kia.
Hơn nữa Lan không chỉ có mạo nhược thiên tiên (dung mạo như thiên tiên), trên người còn có một loại khí chất thuần chân (trong sáng) không nhiễm trần thế, loại khí chất này, lại có sức hấp dẫn không thể miêu tả đối với người khác.
Vương rất hiểu Hồng Lân. Y biết Hồng Lân thích dạng người nào. Trải qua sự kiện của Vương hậu, Vương lại hiểu được, chính mình chưa bao giờ là đối tượng chờ mong trong suy nghĩ của Hồng Lân. Cho dù là sau khi Hồng Lân trở nên thành thục cường đại, về phương diện này hắn đối chính mình cũng không thể tiếp nhận. (ta chém)
Không thể không nói, trí tuệ của Vương thực hiếm có, trực giác cùng sức quan sát của y cũng thập phần cường đại. Cho dù tinh thần lực không có khả năng thăm dò lòng người, y cũng có thể nhạy bén mà nhận thấy được những sắc thái nhỏ nhất của người bên cạnh.
Nguyên nhân chính là vì Hồng Lân đối xử với Lan không giống người thường, cho nên Vương không thể ức chế lần thứ hai lâm vào tình tự giống như sự kiện Vương hậu lúc trước.
Lan người kia như vậy mỹ mạo như vậy đơn thuần, nhìn qua mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng không thông thế sự thiên chân (ngây thơ) như vậy lại là người hấp dẫn…
Hơn nữa hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Hồng Lân, hai người ở chung với nhau thời gian hai tháng.
Tưởng tượng đến đây, Vương rốt cuộc ngồi không được, mãnh liệt ghen tỵ cùng cảm giác nguy hiểm làm cho y lửa giận bùng lên, lập tức đứng dậy.
Y không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi tức giận, đó là lôi đình vạn quân (sấm vang chớp giật). Không nói lúc trước huyết lưu thành hà (máu chảy thành sông) trên đại điện, ngay cả Hồng Lân trong nguyên kịch, cũng là dưới cơn thịnh nộ của Vương mà bị diệt đường con cháu.
Nhưng là lần này Vương quên mất tình huống thân thể hiện tại của chính mình.
Khi y đứng lên động tác rất mạnh, tâm tình lại bất ổn, vừa muốn sai người đi đem Hồng Lân “trảo” (bắt) trở về, đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn.
Vương không hề chuẩn bị, hừ một tiếng, ôm bụng lui về phía sau từng bước, ngã ngồi lại xuống giường.
Vương lập tức trừng lớn mắt. Nguyên bản song mâu mê mang mệt mỏi lập tức phát ra đốm lửa. (=)))
“Ngươi nói cái gì!?”
Hoàng nội cung không hiểu, thật cẩn thận lặp lại một lần nữa.
Vương trong lòng giận dữ, giãy giụa ngồi dậy: “Bảo hắn vào đây!”
“Điện hạ…”
“Bảo hắn vào đây!”
Hoàng nội cung vội chạy nhanh ra ngoài, đem Hồng Lân đang ở trên hành lang thỉnh quay về nội thất.
Yam cũng nghe được thanh âm trong phòng Vương, vội vàng trở lại nội thất, hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Ánh mắt của hắn đảo qua bụng của Vương, thấy thượng phúc (bụng trên) của y lược bình (hơi xẹp xuống), thai nhi đã muốn đi xuống dưới, sắp sinh ra.
Vương một phen cầm lấy cổ tay hắn, khí lực thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, ngươi không phải đáp ứng với trẫm rồi sao…không, không gặp lại hắn nữa?”
Tay của Vương ướt đẫm, có chút lạnh lẽo, trên người cũng đều là mồ hôi.
Yam đau lòng cực kỳ, giải thích nói: “Ta không có đi tìm hắn. Là hắn nghe nói ngài phải sinh, có chút lo lắng, lại đây nhìn xem. Hắn…y thuật của hắn rất giỏi, không bằng…”
“Trẫm không cần hắn quản! Trẫm chính mình…có thể sinh!”
Vương kỳ thật cho dù ghen tỵ căm tức, cũng sẽ không rõ ràng hiện rõ trên mặt như vậy. Nhưng là y sắp sinh, cảm xúc mẫn cảm bất ổn, tựa như quả pháo chỉ cần một chút liền dễ dàng bạo phát.
Lúc này y nghĩ đến Hồng Lân vi phạm lời hứa, lại đi cùng Lan gặp mặt, liền lửa giận công tâm, quên mất Hồng Lân chính là đáp ứng không đi tìm Lan mà thôi, vẫn chưa nói qua Lan tìm đến hắn cũng không gặp.
Vương trong cơn phẫn nộ khí lực thật lớn, nghĩ đến Hồng Lân nói muốn cho Lan vì y bắt mạch, thật chí tiếp sinh, lại nóng vội, khí lực kiềm nén liền hướng phía dưới thôi (đẩy).