Song Kiếm
Chương 234 : Đèn thần
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Đường Hoa đưa cho Huy Hoàng một lon đồ uống: “Hình như lão bà nhà ngươi đang đánh nhau với Phá Toái đó.”
“...” Huy Hoàng đau đầu lắm, hiện giờ hiện trường đang hỗn loạn ghê luôn. Đầu mục, Song Sư, Nhất Kiếm, toàn thể đều xoắn vào với nhau cả. Mà đầu dây mối nhợ là mình với Đường Hoa thì lại đang ở một bên xem náo nhiệt đây này.
“Thực ra cũng thú vị lắm đó chứ.” Đường Hoa khen: “Chỉ là đám đầu mục này cũng mất đạo đức quá đi, người Song Sư cũng chặt, mà người Nhất Kiếm chúng cũng chém luôn.”
“Gia Tử, hiện giờ không phải là lúc để nói mát thế này, nên suy nghĩ xem làm sao để khiến bọn họ dừng tay trước đi.”
“Ngươi kêu đến cổ họng cũng rát luôn rồi, mà người ta cũng còn chlưa thèm nghe đó, ta thì làm được gì?” Đường Hoa nằm ườn ra trên phi kiếm: “Dù sao thì lão bà ta với Thư Sinh cũng sắp đến rồi, chúng ta không xông vào cái đám nước đục đó làm chi. Trong khi đang đánh lộn mà bị người ta chém chết thì còn oan hơn oan Thị Mầu nữa là. Dù sao thì ta cũng không đi đâu, trong trăm người này có ít nhất ba phần ta thấy không thuận mắt, đừng để tới lúc bị gạt xong mà còn chưa biết à.”
“...” Huy Hoàng.
“Nếu không thì ngươi với lão bà nhà ngươi cùng hợp tác chặt Phá Toái đi?”
“Ta đâu thể nào không biết xấu hổ mà hạ thủ chứ.” Huy Hoàng cười khổ: “Bên Song Sư ta cũng có nhiều người quen lắm.”
“Vậy thì cứ xem trò vui đi thôi.”
* * * * * *
Thư Sinh với Sương Vũ đã đến rồi. Đầu tiên hai người xem lại chiến cuộc, ba bên đang đánh nhau đến quên cả đất trời, không phân thắng bại nổi. Thư Sinh là nam nhân, có phong độ, cho nên hắn quát lên trước: “Dừng tay!”
Vẫn phải nói, Thư Sinh quả thật là rất được lòng người, chỉ quát một câu thôi là đã khiến quần hùng Nhất Kiếm chậm lại động tác trong tay hết. Song Sư thấy Sương Vũ đến rồi, mà bên Nhất Kiếm người ta cũng đã dừng tay, nên cũng không quá đáng mà tiếp tục đánh nữa, thế là cũng ngừng lại.
Nhưng mà... Ai, thế giới này có biết bao nhiêu là chuyện xấu xuất phát từ hai chữ ‘nhưng mà’ này đấy. Nhưng mà chúng ta vẫn phải nói ‘nhưng mà’ thôi. Tuy người chơi hai bên đều đã ngừng tay rồi, nhưng mà phải biết rằng đối tượng họ đang bao vây lại chính là bầy đầu mục nhỏ mà ngay cả ba người chơi nhị kiếp cũng không chống nổi đấy, cho dù ngươi có phớt lờ người ta đi nữa, thì người ta cũng chẳng thèm phớt lờ ngươi đâu.
“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên, bốn rồng một kiếm khách cùng nhất tề hạ thủ, khiến một anh bạn kia bên Nhất Kiếm biến thành ánh trắng. Sau đó chúng lại nhằm tiếp về phía một người chơi Song Sư kia ở gần với chúng nhất.
Người chơi Song Sư này phản ứng rất là nhanh, thấy tình hình thế này tuy kinh hãi cực kỳ, nhưng vẫn quát lên: “Kinh Đào Hải Lãng!” Sau đó xuất một chiêu kiếm nộ ra, đồng thời cũng lập tức thối lui đến bên người đồng bọn liền, đám đồng bọn này theo bản năng tạo thành một thế trận bảo vệ cho kẻ đã dính giá trị cừu hận ấy.
Nhưng không ngờ rằng sau khi chiêu kiếm nộ này được xuất ra, tuy có làm chậm lại bước tiến của năm tên đầu mục nhỏ này thật, nhưng cũng có một bộ phận trong đó bất cẩn làm sao đánh trúng vào một anh bạn kia thuộc bang Nhất Kiếm. Anh bạn này thuộc dạng thích liều mạng cùi, vừa mới trải qua trận đánh vào Đông ra Tây hồi nãy đã không còn lại bao nhiêu máu nữa, thế là bất cẩn không kịp phòng bị đã bị chiêu kiếm nộ ấy đưa về làng.
“Ta đệt!” Bạn của đứa bé xui xẻo này tức khắc khó chịu ngay. Đánh từ đầu đến giờ mọi người đều luôn nhẹ tay, vẫn chưa mất mạng người nào, nhưng hiện giờ người Song Sư lại thừa dịp huynh đệ của mình ít máu đột nhiên xuất thủ, thật là đại tiện có thể nhịn chớ tiểu tiện nhịn không xong mà, thế là tên này bèn mắng một tiếng rồi bắt đầu tấn công ngay. Đồng thời còn hô hào nữa: “Chém chết tên súc sinh này đi.”
“Vậy sao lại rớt cho ta một cây đèn thần Aladdin thế này? Nó nói có thể thực hiện cho ta ba điều ước này.” Đường Hoa thắc mắc lắm.
“Phụp!” Nhu Mễ ói ra một bụm máu ngay. Tuy đã chuẩn bị sẵn trong lòng là không thể dùng ánh mắt bình thường mà đi đối đãi với người này, nhưng nàng lại không ngờ rằng bởi vì bị người này truyền nhiễm mà ngay cả quái vật cũng trở nên quái dị đến thế đấy.
“Ta nhớ hình như thứ này là của Ả-Rập mà phải không?”
“Hình như vậy.” Nhu Mễ - học thức uyên bác - trong nhất thời cũng không dám khẳng định.
“Nó có thể thực hiện được điều ước gì nào?” Đường Hoa sử dụng đèn thần, ngay lập tức có một thứ gì đó như quỷ hồn xuất hiện.
Quỷ hồn: “Chủ nhân của ta, ngài có điều ước gì?”
“Giúp ta qua ma kiếp thứ ba.”
“...” Quỷ hồn sững người năm giây, sau đó trả lời: “Ngoài năng lực.”
“Giúp ta xử lý ma vương.”
“Ngoài năng lực.”
“Ta muốn làm tình với nữ nhân.”
Quỷ hồn toát mồ hôi: “Ngoài năng lực.”
“Ây, cái gì cũng ở ngoài năng lực cả, vậy ngươi có khả năng gì chứ?”
Quỷ hồn lập tức trả lời ngay: “Ví dụ như chủ nhân ngài bị bao vây, ngài có thể nhờ ta ẩn thân giúp. Ví dụ như ngài đi ăn mà lại quên mang tiền, ta có thể giúp ngài ăn quỵt. Ví dụ như ống máu của ngài sắp cạn, ta có thể giúp ngài khôi phục lại toàn bộ. Ví dụ như ngài bị trói buộc, ta có thể giúp ngài giải. Ví dụ như ngài bị rơi vào địa ngục, ta có thể giúp ngài vượt ngục, vân vân.”
“Thì ra là ba cái điều ước như thế à?” Đường Hoa nâng đèn thần lên, nói: “Điều ước đầu tiên của ta là ta ước ngươi có thể thực hiện cho ba trăm điều ước trong một trăm năm tới của ta.”
Quỷ hồn này còn chưa kịp kì kèo thì Đường Hoa đã ném thẳng nó vào trong túi Càn Khôn ngay. Uổng hết cả công sức cả ngày trời của mình mà chỉ lấy được cái thứ rác rưởi như vầy, thật là oan quá mà!