Song Kiếm
Chương 235 : Đoàn Kết
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Thành viên bi đát nhất trong các trò võng du không ai khác ngoài những tân thủ. Lực công kích, lực phòng ngự, máu, mọi số liệu đều khiến người ta phải bi ai vô hạn, trên cơ bản là chim cào sẽ chết, gió thổi sẽ toi, cho dù có muốn xuống sông bơi lội thì cũng còn phải đắn đo xem có bị cá cắn chết hay không nữa.
Hiện giờ Đường Hoa đúng thật là một tân thủ, trong cái thế giới mà tiên kiếm bay đầy trời thế này, hắn lại chỉ đi bộ, mà còn là đi bộ trong khu do ma vương chiếm lĩnh nữa! Nhu Mễ tuy vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bảo vệ cho Đường Hoa được an toàn, nhưng Đường Hoa lại từ chối, hắn biết rất biết rằng có Nhu Mễ bên cạnh thì càng nguy hiểm hơn khi không có nàng bên người nhiều, bởi vì Nhu Mễ biết bay, mà bay trên trời thì khả năng bị nhắm trúng sẽ lớn lắm, sẽ dễ dàng bị biến thành một cái bia ngắm ngay. Mà một khi nàng trở thành cái bia rồi, vậy mình thế nào cũng sẽ trở thành một cái vật tuẫn táng vô tội mất.
5% kinh nghiệm đối với cấp bậc hiện giờ của Đường Hoa mà nói thì là một con số đồ sộ đấy. Tuy nói trong võng du không có chuyện sống chết, nhưng nếu có thể không chết thì vẫn là tốt hơn. Đây cũng là một nét đặc sắc trong võng du, đó là người càng ở cấp cao lại càng sợ chết. Nhớ lại hồi ấy, Đường Hoa còn dựa vào chuyện bị chết để đáp máy bay tốc hành kia kìa.
“Lão công đâu rồi?”
“Đang lạc đường nì.” Đường Hoa thở dài, quanh qua quẩn lại không núi thì cũng là nước, vòng qua vòng lại hai tiếng đồng hồ mình cũng đã choáng cả đầu rồi đây.
“Lão công!”
Có!
“Chậm rãi tản bộ nhé.”
“...” Đường Hoa - nhân vật bi đát - bèn chắp tay sau lưng bắt đầu tản bộ tiếp. Núi theo thế núi nước chảy thành dòng, quái bước ra đây quái vẫn còn là quái. Một con khỉ đuôi dài nhe răng cấp 15 trợn mắt trước mặt Đường Hoa. Quái bị động à? Mặc kệ, tản bộ tiếp thôi. Ta là một cao thủ, là một cao thủ có thân phận, có hàm dưỡng, không phải là con quái gì cũng đáng cho ta ra tay đâu nhé.
Người bình thường thì cũng có cái lạc thú của người bình thường, đặc biệt là đối với người giỏi tìm niềm vui thú như Đường Hoa đây. Vòng vòng một hồi, hắn phát hiện ra một rẫy khoai, có điều có một cái vấn đề, đó là trên rẫy này đang có một lão nông...
Bởi vậy mới nói cái trò chơi này hoàn hảo lắm, ngay cả một NPC không có bao nhiêu quan trọng thế này mà hệ thống cũng mô phỏng đến rất thật luôn kìa. Đương nhiên cũng không thể nói là không quan trọng được, lão nông này là người chỉ đường cho các người chơi, đặc biệt là còn có thể cung cấp một ít tin tức nhiệm vụ cho những người chơi sinh hoạt nữa. Trừ nhiệm vụ ấy ra, lão này cũng có công việc nguyên bản của mình, đó là bảo vệ cho cái rẫy khoai này, nhưng là bảo vệ khỏi bầy dã thú hay là bầy người chơi thì do người thế nào nghĩ thế ấy thôi.
* * * * * *
Đường Hoa đã bị lão nông này đuổi đi ba lần rồi. Vốn hắn không có bao nhiêu hứng thú với cái rẫy ấy, nhưng bị thế này, hắn phát thệ nhất định phải ăn được khoai ngay, hơn nữa lại nhất định phải là khoai trong rẫy này nữa!
Không ăn được khoai do nhà lão trồng, ông đây không lấy tên là Đông Phương Gia Tử nữa. Đường Hoa bèn lấy cái xẻng của mình ra ngay. Cây hàng này là cây hàng mà năm đó hắn dùng để đào tiên phủ, sau đó vẫn mãi để trong túi Càn Khôn của mình. Đã đưa tiền mà lão không thèm, lom khom trong bụi cỏ cũng bị phát hiện, vậy thì ta đành đào địa đạo thôi. Bổn Gia Tử là người có kiến thức, biết khoai lang bao giờ cũng đâm xuống dưới mặt đất mà.
“Phát hiện quân đoàn Rồng Cổ Xưa đang đến bên cạnh.” Một người chơi nhìn ra phương xa rồi báo lại với mọi người.
Một người chơi có khí chất đứng đầu nọ bay lên giữa không trung, hét: “Các huynh đệ, có bảo bối thì ai nấy cũng đều được. Diệt chúng nó xong rồi lại đào tiếp.”
Lập tức có người phụ họa liền: “Ai lấy được bảo vật thì là do số hết, ai mà thừa dịp mọi người đón đánh mà đi ăn mảnh thì đừng có trách mình chọc bà con tức đó.”
“Toàn bộ mọi người đều dừng tay, dừng tay!” Anh bạn hình-như-đứng-đầu kia kêu lên: “Đệt bà nó, hốt xong bọn nó rồi lại đào tiếp!”
“Giết!”
Bảo vật? Cái bảo vật gì? Sao mình không nhận được tin gì vậy chứ? Ào ào một cái là trên đỉnh núi chỉ còn lại mỗi Đường Hoa ngay, Đường Hoa chỉ còn biết khoanh tay trước ngực tiếp tục buồn với bực tiếp.
* * * * * *
Có bảo vật thì tất có dũng sĩ. Cả vạn tên người chơi đã đồng lòng với nhau, chỉ nghĩ làm sao diệt sạch bầy rồng cổ xưa này để trở về đào bảo vật thôi, chứ không so đo gì về sự nguy hiểm của chúng hết, mà cũng không so đo chuyện tăng máu cho đội ngũ khác luôn. Bởi vì lúc này, điểm kinh nghiệm của bầy rồng cổ xưa kia đã không còn nằm trong mắt họ nữa, mà những thứ rồng cổ xưa có thể rớt ra cũng chẳng đáng cho bọn họ đặt trong lòng luôn...
Ý chí chúng nhân như thành đồng, quân đoàn Rồng Cổ Xưa gồm mấy trăm con rồng được xưng là quân đoàn bất diệt này đã phải đối mặt với đợt tấn công hung ác nhất của loài người từ trước tới nay. Dưới sự tấn công hung ác sắc bén của đối thủ, thân là NPC, bầy rồng cổ xưa lập tức xoay người chạy trốn liền, mà đám rồng bị nhắm đến cũng không dám phản kích đòn nào hết, chỉ biết hy vọng mình có thể chạy nhanh hơn mấy đồng bọn khác thôi.
* * * * * *
Chỉ vẻn vẹn có 20 phút, bầu trời đã thanh tịnh liền. Bầy người chơi chẳng có ai nghĩ là sẽ có chiến quả như thế, ai nấy cũng đều hào hùng cười lên mấy tiếng, rồi quay lại đỉnh núi đào tiếp. Trong thời khắc này, họ đã bắt đầu một lòng đoàn kết lại, cho dù là đang đào núi như thế, nhưng cũng chưa hề phát sinh mâu thuẫn nào liên can đến việc tranh vị trí cả. Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, làm trò vui cho nhau, bầu không khí thật là hài hòa vô cùng.
Bầy địch nhân thứ hai xuất hiện, lần này không cần ai đứng đầu hô hào cả, mọi người cùng tập thể bay lên, rồi bầu nhiệt huyết cùng bắt đầu sôi trào mà xông tới.
* * * * * *
Thế giới điên cuồng quá rồi, con cọp lại đi yêu con dê kìa! Đường Hoa đột nhiên cảm thấy mình như đã trở thành không khí rồi vậy, toàn bộ mọi người đều coi thường tiếng nói, động tác và thân phận của mình hết. Có âm mưu... Đường Hoa mơ hồ ngửi được mùi của Tôn Minh.