Song Kiếm
Chương 260 : Ngũ quỷ phân thây
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Chín tiếng đồng hồ, thủ đoạn thảm khốc vô nhân đạo của Ốc Vít đã khiến cho Đường Hoa lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ngục tù. Chỉ mỗi một cái phòng ở, trống trơn trống hoắc, không có gia cụ cũng không có giường, thậm chí ngay cả một chiếc ghế con cũng chẳng có nữa kìa. Đường Hoa chính là người thứ hai bị giam giữ suốt chín tiếng đồng hồ trong lịch sử của Song Kiếm, người đầu tiên chính là Sát Phá Lang. Đường Hoa bắt đầu nghi ngờ không biết đây có phải là sự trả thù ác độc của Ốc Vít hay không, hay là báo ứng như người ta vẫn nói.
Chín tiếng đồng hồ thực ra cũng không phải khó chịu gì cho lắm, điều duy nhất cần làm chính là nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Đối với điều ấy, Đường Hoa hoàn toàn không có vấn đề, vì hắn nhớ tới một câu tục ngữ như thế này: sống trên đời cũng giống như bị cưỡng gian vậy, khi ngươi không thể phản kháng được, thì phải biết chịu đựng và hưởng thụ. Dưới tư tưởng này, chín tiếng đồng hồ xẹt một cái đã trôi qua mất.
* * * * * *
"Viên châu Phong Linh của ngươi đây!" Huy Hoàng vừa giao dịch cho Đường Hoa vừa nói: "Lần này ngươi phải cảm ơn Phá Toái đấy."
"Sao thế?"
"Bởi vì ngươi không tham gia cướp tù, cho nên Tịch Dao chỉ đưa ra có vật phẩm nhiệm vụ của Nga Mi, Côn Lôn, và Bồng Lai thôi. Có điều Phong Vân Nộ đã giả mạo làm đệ tử của Thục Sơn các ngươi, nên lấy được viên Phong Linh này đó. Tín vật lò luyện Thiên Địa lần sau hẵng đi cướp, có điều nhìn quy mô áp giải hiện giờ thì chỉ sợ không dễ làm được đâu."
Đường Hoa buồn bực hỏi: "Vậy cũng phải là cảm ơn Phong Vân Nộ chứ?"
"Là do Phá Toái uy hiếp hắn, bảo hắn không giả mạo thì sẽ xử lý hắn, cho nên hắn mới giả mạo."
"Phá Toái thật là huynh đệ tốt mà! Ha ha ha!" Đường Hoa vừa chơi chơi hạt châu kia, lại vừa hỏi: "Ta vẫn cứ thắc mắc, Phong Vân Nộ đã bao lớn rồi, sao vẫn cứ chết ỳ ở trên Thiên Đình thế kia?"
"Ngươi đã quên bản hợp đồng làm công giữa hắn với Thi Thi rồi à? Bây giờ không phải hắn không muốn tuân thủ hợp đồng, mà là Thi Thi không liên hệ được với hắn. Theo hợp đồng giữa bọn họ, cho dù Thi Thi có muốn hắn đi chết, hắn cũng phải tuân theo, như thế mỗi tháng mới nhận được tiền lương để trả nợ. Bây giờ tuy hắn không về được, nhưng tiền lương vẫn có thể lấy, lại không nhận được tin nhắn của Thi Thi, cứ thế khoan khoái sống ở trên trời, chẳng phải sướng lắm sao?"
Đường Hoa khen: "Không thấy được nha, hóa ra đầu óc thằng nhãi này cũng còn sáng sủa lắm đó, ngay cả Thi Thi cũng bị còn bị chọt nữa này."
"Làm ăn thì sao chỉ có thể chỉ lời mà không lỗ được chứ." Huy Hoàng cười nói: "Thi Thi còn ủy thác cho ta với Phá Toái đến Thiên Đình để tìm Phong Vân Nộ đàm phán, rằng chỉ cần hắn mỗi khoảng thời gian nhất định lại giao hai ngàn kim là được, nhưng không ngờ đánh chết Phong Vân Nộ cũng không chịu về trần gian."
"Đây chính là già mặt dày như dân chúng thường hay nói đó." Đường Hoa nói: "Chẳng qua cũng do bị buộc mà thôi. Đúng rồi, thằng nhãi Phá Toái đâu rồi?"
"Đang thương lượng với Sát Phá Lang, để Sát Phá Lang cho hắn xử lý một lần đấy."
Đường Hoa vội hỏi: "Sát Phá Lang trở về rồi à?"
"Đúng vậy. Đứa bé xui xẻo này..." Huy Hoàng cười khổ: "Vừa đến Ma thành là đã bị chém, sau đó một mình đi cửa Giáp, lại bị chém tiếp. Phá Toái đang hô hào chúng ta, nhờ giúp thuyết phục Sát Phá Lang cho hắn giết một lần để hoàn thành nhiệm vụ kia kìa."
"Không đúng rồi, Phá Toái ngốc rồi sao, Sát Phá Lang vẫn chưa đi đến được Ma thành, làm gì đã có quan bài chứ? Chém chết hắn lấy được cái gì."
"Đúng à!" Huy Hoàng giật mình: "Ta vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra là như vậy. Nhiệm vụ của bọn ta là lấy được quan bài, chứ không phải là giết người chơi ma. Phá Toái đáng thương, vẫn còn phải chờ tiếp nữa thôi."
Đường Hoa nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ chính là Côn Lôn nhà các ngươi. Ba loại hàn khí đều đã thu thập đủ cả rồi, có nên thả Huyền Tiêu ra hay chưa?"
"Có chút khó khăn, đám yêu ma phương Tây vừa mới quét qua các bang hội lớn một lượt, mọi người vẫn còn đang phải hồi phục nguyên khí, cho nên Sương Vũ cũng không tiện triệu tập nhân thủ ngay lúc này. Nếu chỉ bằng chừng trăm người bằng hữu của bọn ta, chỉ sợ có phần không chắc chắn. Ta đã hỏi thăm nơi Thiên Đình rồi, Cửu Thiên Huyền Nữ còn có tên là Cửu Thiên Thánh Mẫu, là huyền điểu thời thượng cổ, đầu người thân chim, là đệ tử của Tây Linh Thánh Mẫu Nguyên Quân, lại là thầy của Hoàng Đế. Cuốn sách Kỳ Môn Độn Giáp trận của Tinh Tinh ngươi biết chứ? Chính là do bà ta viết ra đấy. Còn có trận Bát Quái của Gia Cát Lượng nữa, cũng là do dựa theo sách của bà ta mà suy diễn ra. Theo truyền thuyết, trong tay của bà ta có năm dạng thần khí: roi Bạch Hổ, áo bào Thủy Hỏa, cung Chấn Thiên, mũi tên Xuyên Vân, Vô Tự Thiên Thư. Thứ nào cũng biến thái lắm." Huy Hoàng bổ sung: "Ta đã tra tư liệu rồi, có vẻ như trong truyền thuyết nào bà này cũng đều là người tốt cả."
"Bất kể có tốt hay không, chủ yếu nhất là chúng ta phải hoàn thành được nhiệm vụ." Đường Hoa phân tích: "Ngươi thấy đấy, tên Sát Phá Lang mới có mỗi một thanh thần khí không có đẳng cấp thôi mà đã trở thành cao thủ hạng nhất hạng nhì rồi, bà nội này lại có đến năm thanh, thật sự khó đối phó lắm. Có tra được nhược điểm của bà ta là gì không?"
"Tra không ra, nơi ở của bà ta cùng một đẳng cấp với Tam Thanh. Dựa theo thần thoại mà nói, thì sau khi Bàn Cổ mở đất trời, sư phụ của Cửu Thiên Huyền Nữ - Tây Linh Thánh Mẫu Nguyên Quân - do khí hỗn độn phương Tây biến thành, còn Nữ Oa thì do khí hỗn độn phương Đông biến thành. Nếu Nữ Oa có thể giúp chúng ta thì cũng có thể thử một phen."
"Muốn gặp Nữ Oa không phải là không có cách, có điều có chút khó khăn thôi."
"Có địch nhân!" Từ nơi có sét và lửa đan xen ở cách đây mấy trăm thước chợt lao ra mấy bóng người, nghiêm túc nhìn lại thì đều là đám quỷ treo cổ thường thấy trong Quỷ giới cả, mỗi tên tay cầm dây thừng, khí thế rào rạt lao tới. Phải nói là cũng có chỗ bất đồng, đó là trên dây thừng của lũ quỷ treo cổ này còn có lửa bốc lên, rồi còn có điện chớp chạy chạy nữa. Thân thể của chúng cũng như vậy, trong lửa có sét, gương mặt vặn vẹo, trông đáng sợ vô cùng.
"Quái cấp 65 thuộc tính lửa - sét, coi chừng tất sát. Đây là ý gì?"
Quàng Khăn Đỏ ném một tấm bùa Giám Định ra, xong thắc mắc hỏi.
"Tức là phải coi chừng đó!" Mấy người còn lại đều là lão làng cả, bèn lập tức tản ra ngay. Đường Hoa chạy về phía Đông, Phá Toái phía Nam, Huy Hoàng phía Tây, Tinh Tinh chạy theo sau Đường Hoa. Ở chỗ cũ chỉ còn lại mỗi một mình Quàng Khăn Đỏ. Nha đầu này mặc dù trong sự kiện yêu ma phương Tây xâm lấn đã trải không ít, nhưng hiển nhiên kinh nghiệm khi đối phó với quái vật cấp cao vẫn chưa đủ, nàng không để ý đến hành động của người khác, cứ đứng đấy lấy núi Thái Sơn nện thẳng vào giữa bầy quái.
"Chết người à!" Huy Hoàng khẩn trương lắm. Chỉ thấy năm con quỷ kia bị Thái Sơn nện trúng, chỉ lay động một chút, rồi mớ dây thừng trong tay đột nhiên biến dài ra bắn như tia chớp về phía Quàng Khăn Đỏ. Quàng Khăn Đỏ vội vàng né tránh, nhưng năm sợi dây thừng lao thẳng tới từ năm hướng, nàng vẫn không né tránh hết được, cuối cùng cũng bị một sợi cột trúng chân. Đám người Huy Hoàng còn chưa kịp tới tiếp viện thì bốn sợi dây thừng còn lại cũng đã chụp trúng Quàng Khăn Đỏ, sau đó chỉ thấy thân thể Quàng Khăn Đỏ lóe lên một cái, hóa thành ánh trắng.
Tinh Tinh hỏi: "Chuyện gì thế này?" Tốc độ của nàng chậm, mà chuyện vừa nãy cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, cho nên không kịp nhìn thấy chi hết.
"Chuyện là thế này... Tân nương tử còn chưa kịp động phòng thì đã bị ngũ quỷ phân thây rồi." Đường Hoa chợt đẩy người Tinh Tinh: "Tránh mau!" Năm sợi dây thừng kia lại từ năm hướng cuốn tới nữa. Đường Hoa nhìn lại quỹ tích bay của chúng mà trong lòng bội phục vô cùng, thế này là hoàn toàn khóa chết mọi con đường của mình hết rồi, trừ lui ra thì không còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.
Nhưng Tinh Tinh vẫn còn ở sau lưng mình. Đường Hoa chỉ đành chập hai tay lại, ma khí bừng lên bắn thẳng về phía năm con quỷ đang điều khiển mấy sợi dây thừng này thôi. Nhưng không ngờ mấy con quỷ này thông minh lắm, vừa thấy Đường Hoa định ra tay thì đã lập tức ẩn thân vào bên trong màn sét với lửa, lợi dụng hoàn cảnh ẩn thân liền. Năm sợi dây thừng giống như có linh khí vậy, xoẹt xoẹt xoẹt đã trói nghiến được Đường Hoa.
Vào thời khắc mấu chốt, Đường Hoa phải ném ngân phiếu, biến ra ba mươi thước mới tránh được một nạn. Qua một hồi như thế, Phá Toái với Huy Hoàng cũng đều bị tấn công cả. Huy Hoàng có mưu đồ bắt giặc phải bắt vua trước, bèn lao vào tấn công đám quỷ treo cổ. Nhưng nào ngờ người ta lui lại một cái, đã ẩn vào trong khu sét - lửa, khởi động khả năng ẩn thân ngoài hệ thống rồi, căn bản là không thể phát hiện được chúng đang ở đâu. Huy Hoàng vì Quàng Khăn Đỏ chết mà vội vàng lao theo báo thù, bị một sợi dây thừng cột trúng người, bốn sợi khác lập tức trói theo ngay. Ánh sáng lóe lên một cái, thế là Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ cùng song song về nhà.
Phá Toái cẩn thận hơn Huy Hoàng nhiều, vừa thấy đám quỷ ẩn thân rồi là tức khắc lui ngay. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn bị một sợi dây thừng cột trúng. Vào thời điểm sống chết, hai miếng tiền đồng từ trong tay Tinh Tinh - từ đầu đến giờ chưa bị tấn công - bắn ra, xuyên qua màn sét - lửa đánh trúng vào quỷ treo cổ, Phá Toái mới thoát được một mạng.
"Lui! Lui! Lui!" Đường Hoa oanh tạc lửa đen cản phía sau, ngăn bọn địch nhân đang truy kích lại.
* * * * * *
"Bực bội!" Phá Toái muốn điên lên: "Một khi bị cột trúng là tốc độ giảm 50%."
"Không phải chứ, ta bị cột trúng một cái là dính ngay trạng thái Trói Buộc, cộng thêm giảm tốc độ 50% này." Đường Hoa lau mồ hôi: "Nếu không nhờ quăng ngân phiếu nhanh thì đã bỏ mạng đương trường rồi ấy chứ."
"Ta có cái này!" Phá Toái lấy Trái Tim Ác Ma ra khoe.
"Chủ yếu nhất là trong màn sét - lửa chúng ta không thấy được bọn chúng, đánh quần công thì lại không giết nổi."
"Ta thì có thể trông thấy được." Tinh Tinh tung tung mấy đồng tiền trong tay: "Nhưng lực tấn công của ta..."
"Ai bảo cấp của bọn họ cao như vậy chứ!" Trong lòng Đường Hoa u sầu lắm, người khác cùng lắm cũng chỉ đi Đại Tuyết Sơn đánh quái mà thôi, còn hai vợ chồng bọn họ thì ngon rồi, một người cấp 72, một người cấp 70, cho nên nhiệm vụ cũng gian nan phát khiếp. Mình đến giờ chỉ mới 68 thôi.
"Nghỉ ngơi nghỉ ngơi!" Phá Toái đưa cho Đường Hoa một lon bia: "Chờ xác chết của đôi vợ chồng nhỏ nhà kia sống lại đã rồi hẵng bàn tiếp."
*** Tam Thanh: tức Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh, là các vị thần cao nhất trong đạo giáo. Người đứng đầu Thái Thanh là Đạo Đức thiên tôn, tức Thái Thượng lão quân. Người đứng đầu Ngọc Thanh là Nguyên Thủy thiên tôn. Người đứng đầu Thượng Thanh là Linh Bảo thiên tôn. Tam Thanh là một trong những tín ngưỡng quan trọng nhất của dân tộc Hán. Tam Thanh còn là đại diện cho triết lý "tam nhất" của người Hán: Đạo (tức đại đạo, còn được gọi là chân nhất chi khí – khí bản chất nhất) sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.
(Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật).
(Câu này trích từ Đạo đức kinh của lão tử.)