Song Kiếm
Chương 261 : Cờ phướn xương trắng
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Hai tiếng đồng hồ sau, hai xác chết của vợ chồng nhà Huy Hoàng cùng vùng dậy, chạy tới đây.
"Tất sát, tức là không đếm xỉa đến lực phòng ngự, không đếm xỉa đến số máu, không đếm xỉa đến giới tính, chủng tộc, tuổi, chỉ cần đạt được điều kiện nhất định là giết ngay." Huy Hoàng đã hỏi thăm được một mớ thông tin rồi, ai bảo Hỏa Quỷ vương với Diêm vương là hàng xóm chứ: "Chiêu này tên là Ngũ Quỷ Phân Thây, năm sợi dây thừng quỷ kia nhất định phải trói được hết lên thân của một người chơi thì mới có thể khởi động tính năng tất sát được. Nếu chỉ trúng từ một đến bốn dây, thì sẽ chỉ bị Trói Buộc và giảm tốc độ thôi. Quan trọng nhất là năm con quỷ hợp thành một trận, nếu một con chết rồi thì bốn con còn lại cũng chết theo luôn."
"Chiêu ẩn thân này phá thế nào đây? Mặt khác, đám quỷ này đều là quái vật dạng đầu mục nhỏ cấp 65 cả, không phải là dạng một chiêu hai chiêu có thể giết chết được đâu."
Huy Hoàng giơ lên hai ngón tay: "Hiện giờ ta có hai tin, một tốt một xấu."
Tinh Tinh nói: "Báo tin tốt trước đi."
"Tin tốt là Hỏa Quỷ vương đang ở ngay trong khu vực sét - lửa ấy." Huy Hoàng bổ sung thêm một câu: "Nếu Đầu Trâu không có gạt ta."
"Tin xấu thì sao?"
"Tin xấu là... Quỷ giới và Minh giới đều không biết làm sao để phá giải được đại trận sét - lửa này."
Phá Toái tổng kết lại: "Thực ra chỉ có một vấn đề thôi, quái vật cũng không có gì đáng sợ cho lắm, cái đáng sợ là ngoại hình tắc kè hoa của chúng thôi, một khi chúng chạy vào trong trận sét - lửa thì cho dù chúng có hắt xì hơi ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc gì có thể phát hiện chúng được. Phải biết rằng đó không phải là chiêu thức của hệ thống, cho nên không thể dùng những biện pháp phá ẩn thân của hệ thống được."
"Đúng, chính đó là điều phiền phức nhất đấy." Huy Hoàng nhìn qua Đường Hoa: "Gia Tử, có lẽ ngươi lại phải ra trận rồi."
"Ngươi sẽ không nói tới vụ hắt thuốc nhuộm đó chứ?" Đường Hoa lắc đầu: "Không xong, chiêu này ta vốn dùng để đối phó tiểu La, nhưng tiểu La chỉ có một mình mà thôi, chỉ cần không để cho hắn thoát khỏi trạng thái chiến đấu là được. Còn bên này thì ít nhất phải có cả trăm con quỷ lận."
"Lẽ nào thật sự không còn cách gì sao?"
"Cách thì đúng là có, nhưng nói không chừng sẽ bị chết hết đấy." Đường Hoa nói: "Ta sẽ dùng chiêu Ma Đế Vô Thiên khiến quái và chúng ta đều trở thành người mù hết, có điều hậu quả cụ thể sẽ như thế nào thì... Ta không dám chắc chắn cho lắm."
"Dù sao thì cũng không còn cách nào khác nữa, cứ thử xem đi!" Bốn người còn lại cùng giơ tay đồng ý hết, nếu thật không còn cách nào nữa thì thà chết để đi khỏi nơi này cho rồi.
"Chuẩn bị... Bắt đầu!" Đường Hoa xuất chiêu Ma Đế ra, xong lao vào trận sét - lửa liền. Phạm vi ba trăm mẫu đất bị bao phủ bởi khí đen, đưa tay không thấy ngón. Đường Hoa cũng không thấy được ngón tay nào của mình, nhưng hắn biết mình không được phép dừng lại, bởi vì hắn biết đám quái vật ở phụ cận đang lùng sục để giết mình.
Phá Toái Huy Hoàng bật Ánh Sáng Hộ Thể lên, lao vào trong trận sét - lửa, phi kiếm của Huy Hoàng bay một vòng quanh ngón tay của hắn, rồi bay về phía trước mấy trăm thước, sau đó vòng theo một đường cong trở về bên ngón tay Huy Hoàng. Chiêu này là vì để ngừa đụng phải quái vật, quan trọng hơn nữa là để ngừa đụng núi đụng đá đụng Gia Tử.
Tinh Tinh mưu đồ sánh uy với hai cao thủ, nhưng khí đen vừa bao trùm, Tinh Tinh đã nguyền rủa Gia Tử ngay. Cần phải ác như vậy sao? Ống máu cứ soạt soạt soạt sụt xuống, phải uống thuốc mới miễn cưỡng bảo trì được thế cân bằng, thế này thì khỏi mơ đi vào trong tận sét - lửa nữa. Tình hình của Quàng Khăn Đỏ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, mặc dù nàng phải da dày thịt béo hơn Tinh Tinh một chút, nhưng cũng gánh không nổi hai lớp đả kích từ Ma Đế Vô Thiên và trận sét - lửa kia, thế nên chỉ gắng đỡ được vài giây rồi bại lui khỏi trận.
Đường Hoa thấy trong đội chỉ còn có hai người là Phá Toái và Huy Hoàng thì bực lắm: "Có lầm không đấy, ta đã quanh đi quẩn lại đến mười phút rồi mà vẫn chưa giết được con quái nào này." Hắn đã phải nuốt hết một đống thuốc hồi máu hồi pháp rồi đấy, mặc dù thương tổn do sét và lửa gây ra cho hắn có thể coi như không, nhưng chiêu Ma Đế Vô Thiên lại yêu cầu phải liên tục tiêu hao cả máu lẫn pháp lực.
Phá Toái trả lời: "Đại ca, đầu mục nhỏ cấp 65, khả năng hồi máu từ bản thân cũng đủ cho ngài chơi cả ngày rồi."
Huy Hoàng thở dài: "Điều ta lo lắng nhất hiện giờ là dưới tình hình thế này, cho dù Hỏa Quỷ vương có ở ngay bên cạnh, chỉ sợ chúng ta cũng không thể phát hiện ra nổi."
"Ây cha!" Trong kênh đội ngũ, có tiếng Phá Toái la lên: "Mẹ ôi, đụng trúng đá điếc gì đó rồi!"
"Không ổn, chúng ta vào địa ngục rồi, thu mau." Ở giữa mắt trận chỗ Đường Hoa vẫn còn có một chút khoảng trống, cho nên khi hắn đột nhiên nhìn thấy chung quanh một màu đỏ rực bèn cẩn thận nhìn lại, thấy quanh mình chính là vạc dầu như người ta vẫn hay nói. Thứ bị nấu bên trong mấy vạc dầu ở đây không phải là rau cỏ gì, mà là con người bằng xương bằng thịt. Đường Hoa vội vàng thu lại khí đen ngay, thế mới phát hiện ra là mình đã ở trong một hoàn cảnh khác rồi.
Đám quỷ đang gào khóc bên trong vạc dầu oán hận nhìn Đường Hoa, rồi sau đó chậm rãi bò từ trong đó ra, từng con từng con phát ra những tiếng cười quái dị, nhào về phía Đường Hoa, trong miệng lại còn rên rỉ: "Trả lại mạng cho ta."
"Ta đệt, phim kinh dị à?" Đường Hoa giương tay lên, Quỷ Luyện Cuồng Ma được phát ra... Choáng, không có hiệu quả. Trường mâu màu đen cũng được bắn ra, đụng trúng bầy quỷ, nhưng rồi trượt qua bên người của chúng và mất hút. Lẽ nào... Đường Hoa thu hồi lại ma khí, dùng chiêu Hồng Liên Địa Ngục ngay. Quả nhiên, bầy quỷ khắp người bốc lửa, đều gào khóc giãy dụa một cách thê lương.
Lúc này, một tiếng gầm vang lên, Hỏa Quỷ vương cuối cùng cũng rực rỡ xuất hiện ở trước mặt ba người. Đường Hoa nhìn hắn rồi vui vẻ nói: "Hỏa Quỷ vương, ngươi hẳn nên đổi tên thành Lôi Hỏa Quỷ vương mới đúng đấy." Trên thân có tia chớp chạy chạy, lại có ánh lửa bắn ra tứ phía, cộng thêm bản thân thấp chủm béo ụ, trông cũng khá là dễ thương.
Nhưng thủ đoạn của Hỏa Quỷ vương lại không hề dễ thương một chút nào, tay hắn duỗi ra, một cây cờ phướn bằng xương màu trắng xuất hiện, trên lá cờ có gió âm thổi ù ù, tựa như một luồng xoáy nho nhỏ, có vô số những tiếng gào khóc của oan hồn lệ quỷ vang lên từ bên trong cờ.
"Động thủ!" Huy Hoàng thấy thế bèn lập tức đánh ngay, hắn xuất ra một chiêu kiếm nộ, ánh kiếp lóe lên là xuất hiện kỹ năng chữ màu kim liền, vô số những thanh kiếm với phong cách cổ xưa đột ngột xuất hiện bên người Huy Hoàng. Tiếng rít ra khỏi vỏ của chúng cùng vang lên, tựa như rồng ngâm, mà cũng như tiếng kiếm rít...
"Ha!" Hỏa Quỷ vương quát một tiếng, phất lá cờ xương trắng một nhát, có một luồng khí đen đồ sộ bắn vèo ra, không những cuốn bay đi chiêu kiếm nộ của Huy Hoàng, mà còn thổi bay cả ba người chơi nữa.
"Choáng!" Ba người chơi cùng định thần nhìn lại, thế mà mình đã bị thổi bay đi hơn chục cây số đấy! Số máu bị mất không đủ đế chết người, cho dù là Tinh Tinh cũng chỉ bị mất có bảy phần ống máu thôi, còn Huy Hoàng thì là ba phần.
"Lại tập hợp nào. Lên!" Đường Hoa làm đầu tàu gương mẫu, mặc dù không có kiếm, nhưng ma khí cũng có thể hóa thành một thanh mâu lớn, xông về phía Hỏa Quỷ vương.
"Ha!" Hỏa Quỷ vương lại phất cờ lên một lần nữa, Đường Hoa thấy mình đã trở lại bên cạnh Tinh Tinh.
Tinh Tinh che miệng cười: "Gia Tử, ngươi xung phong nhanh, mà lui lại còn nhanh hơn nữa."
"Bị thổi trở về chứ lui gì." Đường Hoa buồn bực vừa uống thuốc lại vừa rống lên với Hỏa Quỷ vương đang ở cách đó mười cây số: "Ngươi đó, ngươi tưởng mình đang cầm quạt Ba Tiêu đó à?"
"A!" Huy Hoàng cũng bị vừa thổi bay đến bên cạnh Đường Hoa và Tinh Tinh: "Sao bây giờ, hoàn toàn không tấn công được."
"Một trái một phải, trước sau giáp công." Luồng khí đen đó có tính liên tục, cho dù Đường Hoa có dùng Càn Khôn Nhất Độn thì cũng vẫn cứ bị thổi đi mất.
"Được!" Hai người giống như hai con đom đóm giữa trời đêm, cùng tách ra hai hướng, rồi chọn chiêu hung ác nhất mà lao về phía Hỏa Quỷ vương.
"Ha!" Lại một tiếng thét, Tinh Tinh đưa tay che mắt, hai tên xung phong lại bị thổi trở về, hơn nữa lần này Hỏa Quỷ vương lại còn kích phát được bạo kích, ống máu của Đường Hoa bị tụt xuống chỉ còn có hai phần mười thôi.
"Không được rồi!" Huy Hoàng toát mồ hôi hột: "Đòn tấn công phạm vi 360 độ, lại còn kèm theo khả năng đánh lui mạnh nữa."
"Không có khả năng không có cách nào nữa." Đường Hoa bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn, mục tiêu chủ yếu là các góc của nó. Đột nhiên ánh mắt Đường Hoa sáng lên: "Oa ha ha ha ha! Huy Hoàng lên trước kích phát đợt tấn công tiếp theo, ta hồi máu cộng thoát ly trạng thái chiến đấu."
Huy Hoàng không hề trì hoãn được gì, vẫn cứ bị thổi đi, còn Đường Hoa thì khí thế đùng đùng xông lên phía trước...
Huy Hoàng: "Tinh Tinh, ngươi đoán xem hắn tìm được cái gì thế?"
Tinh Tinh: "Có lẽ là một thanh tiên kiếm bị bỏ quên."
Huy Hoàng vỗ đầu: "Đúng nhỉ, ta quên mất là hắn có Cửu Thiên Toán Xích và Hậu Nghệ Xạ Nhật cung."
Nhưng hai người lại không ngờ rằng chiêu Đường Hoa xuất ra vẫn là thanh mâu lớn như cũ, thanh mâu trôi nổi ở bên cạnh hắn, còn hắn thì từng bước từng bước tiến tới gần Hỏa Quỷ vương.
"Ha!" Hỏa Quỷ vương rất đáng chán phất lá cờ xương trắng lên tiếp, một luồng khí đen bắn về phía Đường Hoa. Nhưng không ngờ Đường Hoa trúng phải luồng khí đen này nhưng không lùi mà lại còn tiến tới nữa. Thanh mâu bằng lửa đen của Đường Hoa chỉ chờ cho đòn tấn công của Hỏa Quỷ vương suy kiệt rồi thì lao tới đâm thẳng vào người của Hỏa Quỷ vương.
Một chiêu thành công, tổ hợp chiêu của Đường Hoa xuất hiện liền, thân hình hắn nhanh chóng lướt qua bên cạnh của Hỏa Quỷ vương rồi oanh tạc. Hỏa Quỷ vương xoay người định đối phó thì Đường Hoa đã lẻn đến phía sau, khi Hỏa Quỷ vương ngẩng đầu thì Đường Hoa đã lướt xuống phía dưới chân hắn. Cho dù phải vận động liên tục, nhưng lực tấn công của Đường Hoa vẫn chẳng hề mảy may suy giảm. Hỏa Quỷ vương vội vàng dùng số máu cuối cùng của mình tích súc lên lá cờ xương trắng, khua một cái đánh cược với Đường Hoa. Nhưng không ngờ Đường Hoa lại không phải là một con thuyền giữa cơn sóng lớn, mà là một tảng đá ngầm giữa cơn sóng dữ, không chút suy suyển nào.
Hỏa Quỷ vương bị hóa thành ánh trắng một cách rất bất cam. Đường Hoa thu chiêu lại, hất mái tóc phiền muộn mà nói: "Âm dương hai cực, có sinh có khắc. Thiên hạ vô địch, ai cùng tranh phong. Cao thủ cô quạnh, không khỏi than oán. Mấy người phong lưu, còn phải xem phong thái của Gia Tử."