Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Kim Ngân



Ra khỏi phòng thẩm vấn, cả người Phương Thanh râm ran cảm xúc hưng phấn và chấn động. Theo bản năng, anh rất muốn tìm người trò chuyện. Một mình anh tựa vào vách tường trong hành lang châm một điếu thuốc, sau đó lấy di động ra.



Một ngày đã trôi qua kể từ hôm anh đến phim trường tặng hoa cho cô ấy. Nhưng đến giờ, di động vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi mà anh chờ đợi. Phương Thanh hơi bực trong lòng. Hút thuốc xong, anh đứng dậy bước ra khỏi hành lang.



Anh phải tranh thủ đi điều tra vụ án này thôi.



Phương Thanh dẫn đội đến công viên Anime lần nữa. Bởi vì xảy ra vụ án hạ độc giết người nên lễ hội phải kết thúc sớm. Vẫn còn không ít người đang thu dọn đồ đạc, tháo dỡ gian hàng. Nghe đâu ban tổ chức sẽ chọn ngày khác để tổ chức lại lần nữa.



Trước kia, Phương Thanh chưa từng đến những nơi như thế này. Xung quanh đều là thiếu niên thiếu nữ thanh xuân phơi phới, ăn mặc kỳ dị phóng khoáng. Trông họ rạng rỡ, cá tính như không buồn đoái hoài đến thứ gì khác ngoài việc thể hiện cái tôi với thế giới bên ngoài.



Nhưng khiến Phương Thanh và những cảnh sát hình sự khác thật sự xúc động chính là cảnh tượng phía sau sân khấu. Những thiếu niên kia cởi bỏ bộ tóc giả, trang sức và bộ đồ diễn để khoác lên mình những chiếc áo phông giá rẻ. Họ ngồi trên ghế nhựa, thậm chí là dưới đất, chưa kịp tẩy trang đã vội ăn ngấu nghiến hộp cơm chẳng mấy ngon lành.



Đây là một quần thể đầy sự mâu thuẫn. Khi biểu diễn, họ được mọi người dõi mắt ngắm nhìn, hoàn toàn buông thả theo cá tính của mình, dường như không hề biết sợ hãi là gì. Song, khi trở lại cuộc sống hiện thực, họ cũng chỉ là những con người bình thường đang vất vả mưu sinh, sống mờ nhạt giữa xã hội xô bồ.



Hôm nay, anh đến đây nhằm mục đích điều tra sâu hơn, đồng thời xác minh suy đoán của Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh hỏi thăm một chàng trai cao to có vẻ lạnh lùng ở gian triển lãm gần câu lạc bộ Nguyệt Ảnh.



“Cậu biết mấy người trong câu lạc bộ Nguyệt Ảnh không?”



Chàng trai đang đứng trước gương cởi chiếc áo giáp nặng nề ra. “Từng gặp vài lần, không thân cho lắm.”



“Họ có tổng cộng mấy người?”



“Không chú ý lắm, chừng bốn năm người gì đó.”



“Hôm xảy ra vụ án, các cô cậu có thấy điều gì khác thường không?”



Chàng trai lắc đầu: “Không có. Chúng tôi đều bận biểu diễn, không ai rảnh chú ý đến họ cả.”



Phương Thanh đăm chiêu nhìn cậu ta. “Bình thường, giữa các câu lạc bộ có hay giao lưu với nhau không?”



“Không nhiều.” Cậu ta cởi áo giáp xong, đang vốc nước ở bồn rửa mặt. “Mọi người có hoạt động thì tham gia. Câu lạc bộ của họ gần đây tham gia rất ít nên không quen thân với mấy nhóm chúng tôi. Hơn nữa, các câu lạc bộ thường xuyên có người gia nhập và rút lui mà.”



Lúc này, có người đứng ngoài cửa gọi cậu ta: “Đi thôi, xe buýt sắp đến rồi, lát nữa hết chuyến bây giờ.”



Cậu ta khiêng trang phục nặng nề trên vai, hỏi Phương Thanh: “Sếp, tôi có thể  đi chưa?”



Phương Thanh gật đầu: “Đi đi, cảm ơn cậu.”



Mấy thanh niên này đều sống khá kham khổ. Anh nhớ năm đó, mọi việc đều được ông bố cảnh sát của mình sắp xếp cả rồi, anh cứ thi thẳng vào Đại học Công an mà không hề nghĩ ngợi nhiều. Nghĩ lại thì dường như bản thân chẳng hề có ước mơ gì cả.



***   



Cùng thời điểm ấy, An Nham mặc đồng phục cảnh sát đứng bên ngoài studio câu lạc bộ Nguyệt Ảnh quan sát địa hình. Gần đó không có camera giám sát, camera ở xa hơn cũng không ghi lại được manh mối gì. Cậu ta quyết định đến hiện trường xem có bỏ sót manh mối nào không.




Phương Thanh nhìn sang màn hình, mắng một tiếng: “Phiền phức!” Rồi lập tức gọi điện cho Tưởng Học Nhiễm. Tên nhãi này nhất quyết ngó lơ. Anh tiếp tục gọi đến khi có người nhấc máy mới thôi.



Tưởng Học Nhiễm cáu bẳn: “Các anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy. Sếp à, tôi nghĩ mình chỉ hỗ trợ điều tra chứ không phải đối tượng khả nghi. các anh không thể đối với tôi như vậy được. Nếu còn tiếp tục làm phiền nữa, tôi sẽ đi khiếu nại đấy.” Sau đó, cậu ta lập tức cúp điện thoại.



Phương Thanh bực bội chửi thề nhưng cũng đành bó tay hết cách. Thiết bị nghe lén không phát ra động tĩnh gì nữa, xem chừng Tưởng Học Nhiễm đã ngủ thật rồi.



Hơn hai giờ sáng, một cảnh sát hình sự khác đã ngủ thiếp đi. Phương Thanh đeo tai nghe ngắm trời sao lấp lánh, nghĩ đến vụ án, cũng nghĩ về Kim Hiểu Triết. Đột nhiên, từ tai nghe truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ.



“Hừ..hừ..”



Phương Thanh hoảng hốt, lập tức lay người đồng nghiệp tỉnh dậy. Bỗng một tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Tưởng Học Nhiễm dội vào tai nghe. Sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba rồi thứ tư.. Cậu ta không ngừng gào thét như đang phải chịu đựng chuyện gì đó cực kỳ đau đớn.



Phương Thanh giật tai nghe ra, lao xuống xe như tên bắn. Người đồng nghiệp không tài nào theo kịp được anh. Anh nhảy phốc qua rào chắn ngoài khu chung cư, lao lên tầng, một lần sải chân bước qua bốn, năm bậc thang, chớp mắt đã đến tầng của Tưởng Học Nhiễm.



Suốt cả quãng đường, rất nhiều suy đoán lướt qua trong đầu anh. Không đúng, Tưởng Học Nhiễm khóa cửa nhà. Nếu có người đột nhập thì họ nhất định sẽ nghe thấy tiếng động. Đối phương chắc chắn có chìa khóa rồi.



Hành lang này rất dài, anh vừa ló đầu khỏi cầu thang đã thấy cửa nhà Tưởng Học Nhiễm mở toang. Ở cuối dãy hàng lang chợt lóe lên một bóng dáng, là nam. Phương Thanh nhìn thoáng qua cửa nhà Tưởng Học Nhiễm, thấy máu chảy lênh láng trên đất, người nằm bất động, anh nghiến răng lao tới đuổi theo.



Người đồng nghiệp chạy đến cửa nhà Tưởng Học Nhiễm, thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng kinh hãi. Anh ta tuyệt đối không ngờ sẽ phải đối diện với cảnh máu me thế này. Trong nhà rất ngăn nắp, không hề có dấu vết đánh nhau. Tưởng học Nhiễm trợn trừng măt nằm giữa vũng máu. Cậu ta mặc bộ đồ cổ trang màu trắng được may rất tinh xảo, trên đầu đội mái tóc giả màu đen thật dài, thậm chí còn trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, môi đỏ rực rỡ, giữa mi tâm là nốt ruồi son, nhưng lại mang đến cảm giác hỗn tạp kỳ lạ.



Người cảnh sát đã nhìn quen dáng vẻ lịch sự, lạnh lùng của cậu ta lúc thường ngày và hình ảnh vị công tử cổ đại phóng khoáng hào hoa khi cosplay. Nhưng bộ dạng hóa trang hiện tại khiến người ta cảm thấy kỳ dị vô cùng.



Lồng ngực Tưởng Học Nhiễm bị cắm một cây dao ngay tim. Máu tươi trào ra nhuộm đỏ áo lụa. trên người còn có vài lỗ máu khác chứng tỏ cậu ta bị đâm rất nhiều nhát. Người cảnh sát chạy đến kiểm tra mạch đập và hơi thở của cậu ta. Tử vong rồi.



Lòng anh ta thoáng run sợ. Vụ giết người chỉ mới xảy ra mấy phút trước. Trang phục cổ trang, tóc giả và trang điểm nhất định phải chuẩn bị trước khi chết. Là hung thủ thừa dịp nạn nhân ngủ say mà hóa trang cho cậu ta hay do Tưởng Học Nhiễm tự mình làm?



Gã điên! Thật đúng là gã điên!



***   



Phương Thanh truy đuổi gắt gao. Màn đêm đặc quánh, con đường lặng ngắt không một bóng người, thậm chí cả bóng một chiếc xe. Đối phương đội mũ, đeo một túi lớn, căm đầu chạy mải miết. Dần dần, khoảng cách không ngừng bị rút ngắn. Phương Thanh nhìn đường nét thân hình người nọ, trong lòng chấn động.



“Đứng lại, cảnh sát đây!” Anh quát to.



Đối phương vô cùng tỉnh táo và cố chấp, rẽ cua chạy ra sau dãy nhà. Bên kia thấp thoáng ánh đèn sáng sủa và tiếng người ồn ào. Đầu Phương Thanh chợt vang lên tiếng “không ổn”, anh lập tức tăng tốc xông thẳng tới. Chạy đến cuối con đường rộng rãi thông thoáng, anh nhìn thấy một dãy hàng quán mở khuya,  giờ này mà vẫn còn rất nhiều người ăn uống nhậu nhẹt. Đảo mắt một vòng chỉ thấy người với người, Phương Thanh thầm mắng, ánh mắt quét nhanh như chớp. Người nọ chắc chắn chưa chạy được xa, nhưng anh tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng đối phương đâu cả.



Bây giờ, Phương Thanh chú ý thấy bên phải con đường phía trước có nhà vệ sinh công cộng, tắt đèn tối thui, không ai ra vào. Anh lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh nam. Không có ai cả. Anh kiểm tra từng buồng một, đều không có bóng người. Phương Thanh chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ, hô to: “Có ai trong đó không?”



Không ai đáp lời. Anh xông thẳng vào, vẫn là vườn không nhà trống.



Phương Thanh đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, ngẩng đầu nhìn quanh. Một người đàn ông Bắc Kinh vạm vỡ trong bộ quần áo rộng thùng thình đang ăn đồ nướng, cậu nhân viên phục vụ bận tối mắt tối mũi, người phụ nữ đang lôi kéo một người đàn ông…nhưng bóng dáng của gã kia đã hoàn toàn biến mất.



Phương Thanh không từ bỏ ý định, tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa nhưng chẳng thấy gì. Hắn tựa như bốc hơi không để lại dấu vết. Anh thở hồng hộc, đứng dưới trời khuya, tức tối chửi thề.