Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 26 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Kim Ngân



Trời còn chưa sáng, Giản Dao nằm trên sô pha trong phòng nghỉ ở Sở Cảnh sát bỗng choàng tỉnh. Ngọn đèn trên bàn lan tỏa vầng sáng nhạt nhòa trong căn phòng mờ tối. Cô ngây ngốc chốc lát mới quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn đang tựa vào chiếc sô pha khác ngủ say. Cô rón rén đứng dậy đi rửa mặt, Khi trở về thấy anh vẫn bất động. Dù sô pha chật hẹp, dáng ngủ của anh vẫn thẳng tắp, tay dài chân dài không biết để ở đâu, lộ ra khỏi tấm chăn.



Giản Dao mỉm cười kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho anh.



“Đúng là cô vợ nhỏ…” Có tiếng nói thì thầm.



Giản Dao khẽ hỏi: “Anh dậy rồi à?”



Anh đưa tay kéo cô vào lòng. Hai người ôm nhau nằm trên sô pha.



“Chật chết đi được.” Cô than phiền.



“Theo lý thuyết, chắc chắn không hề chật.” Anh điềm nhiên phân tích. “Bởi vì em nằm trên người anh trong trạng chồng lên nhau, chúng ta luôn như vậy mà.”



Giản Dao bật cười: “Anh thôi đi.”



Anh cũng cười. vùi mặt vào mái tóc dài của cô, dường như vẫn còn buồn ngủ.



Cô vươn tay ôm lấy gương mặt anh, ngón tay mơn trớn theo từng đường nét khôi ngô tuấn tú. Khi đầu ngón tay rê đến hầng mày lưỡi mác và phần xương mày cưng cứng, trong lòng cô lại trào dâng sự ái mộ và tình yêu thương với người đàn ông này. Dường như, tình cảm ấy mỗi ngày lại sâu đậm hơn một chút.



Anh vẫn bất động như thể không phát hiện, lại tựa hồ đang cảm nhận, lát sau mới hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.



“Anh yêu em.” Anh nói với giọng thầm thì rất đỗi dịu dàng.



“Em cũng yêu anh.” Cô vùi đầu vào lồng ngực anh.



“Cộc, cộc, cộc…” Có người gõ cửa.



Anh kéo cô đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi, sau đó anh đi rửa mặt, còn cô thì ra mở cửa.



Đêm hôm khuya khoắt, trong văn phòng chỉ bật ngọn đèn nhỏ leo lét, An nham vẻ mặt ảm đạm đứng bên ngoài thông báo: “Tưởng Học Nhiễm chết rồi.”



Giản Dao hoảng hốt. Bạc Cận Ngôn đi đến từ phía sau cô, lạnh lùng cất giọng: “Không phải đã phái người bảo vệ rồi sao?”



“Hung thủ có chìa khóa, tự mở cửa đi vào nhà. Camera bị Tưởng Học Nhiễm cố ý che lại, lúc phát hiện thì đã muộn. Phương Thanh lập tức chạy đuổi theo nhưng không bắt được.”
“Dĩ nhiên là không.”



Người nọ khẽ cười, lại hỏi: “Nguyện vọng của cô là gì?”



Hàn Vũ Mông nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng chốc lát mới đáp: “Nguyện vọng lớn nhất của tôi đương nhiên là vĩnh viễn ở bên người đàn ông tôi yêu, người hùng của tôi.”



Gã đàn ông lại bật cười: “Tốt. Bây giờ, bọn họ đang bị một nhân vật nhỏ dắt mũi, chúng ta không cần phải gấp gáp lộ diện. Nhưng mà trêu chọc thế cũng đủ rồi. Đã đến lúc cô và Phó Tử Ngộ nên gặp gỡ nhau, Đi đi!”



Hàn Vũ Mông đứng dậy, đeo túi bước ra khỏi phòng.



Lúc đi ngang qua gã đàn ông kia, hắn bắt lấy cánh tay cô. “Hắn ta nhất định sẽ chạm vào cô, đún không? Cô thừa biết điều này sẽ khiến tôi không vui chút nào đâu.”



Hàn Vũ Mông rút tay lại, giọng khiêu khích: “Chẳng phải anh thích cảm giác này hay sao?”



“Ha ha ha…” Hắn cười to.



***   



Phó Tử Ngộ không hề nghe lời Bạc Cận Ngôn. Anh tìm đến những nơi Hàn Vũ Mông từng xuất hiện, tìm kiếm từng ngóc ngách, mong có thể lần ra được tung tchs của cô, nhưng hai ngày qua chẳng thu hoạch được gì. Anh luôn tự giam mình trong thế giới mờ mịt, cảm thấy những ngọt ngào xa xưa thật mơ hồ. Thật ra, có rất nhiều chi tiết anh không còn nhớ rõ nữa. Anh ngỡ ngàng trước những câu chuyện đã trải dài qua từng năm tháng, lại tựa hồ như một cái chớp mắt khi người ta tỉnh lại giữa cơn mơ.



Khi cô một lần nữa xuất hiện trước mắt anh, anh lại mờ mịt như thể đang đối diện với một người phụ nữ xa lạ. Nỗi đau dường như vẫn âm ỉ trong lòng mỗi khi anh nhớ đến cô.



Còn yêu cô không? Anh không biết, Hoài niệm đã trở thành thói quen của anh rồi.



Không còn yêu nữa sao? Nhưng mỗi một câu tường thuật lại vụ bắt cóc của cô trong các bản tin thời sự vẫn còn hằn sâu trong lòng anh. Vô số đêm, anh tưởng tượng đến nỗi đau cô từng phải chịu đựng. Hình ảnh cái chết của cô, cả đời này anh không thể nào quên được.



Cô thiện lương, nhiệt tình và vĩ đại. Đúng vậy, nếu trong đời Phó Tử Ngộ có người phụ nữ nào được hình dung bằng hai chữ “vĩ đại” thì đó chỉ có thể là cô. Tuổi còn trẻ như vậy, cô đã tham gia hoạt động tình nguyện tại Châu Phi. Cô hận không thể lấy hết tất cả những gì mình có để giúp đỡ những người dân chạy nạn. Đến phút cuối cuộc đời, cô vẫn lựa chọn hy sinh bản thân để cứu những người may mắn sống sót…



Phó Tử Ngộ dám chắc người mình nhìn thấy chính là Hàn Vũ Mông. Nhưng đã tám năm trôi qua, vì sao cô lại đột ngột trở về? Cô có còn là cô gái rạng rỡ ngày nào luôn khiến linh hồn anh phải nhung nhớ?



Nửa đêm, những tòa nhà trong thành phố thật lạnh lẽo và yên tĩnh. Lúc chỉ có một mình, vẻ mặt Phó Tử Ngộ luôn luôn lạnh nhạt, cô đơn, khác hẳn nét vui tươi như khi ở bên bạn bè. Anh nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra. Anh thấy đèn trong phòng sáng bừng, có một người đang ngồi trước cửa sổ.



Cô quay đầu nhìn anh rồi chậm rãi đứng lên. Đó là ánh mắt mà cả đời này Phó Tử Ngộ không sao quên được. Giọng nói của cô vẫn êm ái, dịu dàng như thuở ban đầu: “Tử Ngộ, em trở về rồi. Không ngờ mật khẩu nhà anh vẫn là ngày sinh của em, nên em trực tiếp vào phòng.”



Đồ trong tay Phó Tử Ngộ rơi xuống. Rõ ràng dưới chân là đất bằng nhưng anh lại loạng choạng như thể đã phải trải qua cả kiếp người mới có thể được đứng trước mặt cô.