Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 40 : Ngoại truyện Phó Tử Ngộ

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Một ngày



"Thật ra, kể từ ngày em rời xa, anh như đã chết. Chỉ còn lại cái xác trống rỗng, bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc bản thân vẫn đang sống vô cùng tích cực.”



- Phó Tử Ngộ -



"Từ hồi còn rất bé, rất bé, em đã có một mơ ước. Em ước được ở bên anh, đến khi răng long đầu bạc cũng không chia lìa. "



- Hàn Vũ Mông -



Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, chẳng biết bao giờ mới tạnh. Hơi nước mờ mịt bao trùm cả thành phố như trong mộng cảnh. Tay Phó Tử Ngộ bỗng lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô đang ngủ rất say, nắm chặt tay co mình trong ngực anh, giống như đã dùng hết tất cả sức lực đời này. Phó Tử Ngộ ngắm nhìn chốc lát rồi khẽ mỉm cười. Anh rón rén xuống giường, không làm kinh động đến cô.



Những tia nắng ngày mới còn chưa ló dạng, anh bưng hai phần đồ ăn sáng nhẹ đi ra khỏi phòng bếp. Mấy năm qua phải chăm sóc cho Bạc cận Ngôn, đôi tay chưa từng đụng đến việc nhà đã luyện thành tài năng nấu nướng tuyệt hảo.



Hàn Vũ Mông vừa dậy. Cô ngồi bên giường chải mái tóc dài đen nhánh còn hơi rối. Phó Tử Ngộ tưởng như đã trở lại một ngày nào đó trong quá khứ xa xôi, cô gái bé nhỏ vừa duyên dáng vừa đắc ý ngồi trên áo sơ mi của anh, dịu dàng chải tóc.



Tình đến khó tự chủ.



Hóa ra cảm xúc như mưa rơi trong lòng giờ khắc này gọi là "tình đến khó tự chủ".



Anh ôm siết cô từ phía sau, lần nữa ấn cô xuống giường hôn say đắm. Hàn Vũ Mông thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ, nhưng không thấy được màu sắc trong mắt anh. Xưa nay, ánh mắt anh trong suốt như sông xanh, nhưng hiện tại lại bí ẩn như cất chứa cả thế giới. Kể từ ngày cô trở về, thế giới ấy chỉ chứa đựng hình bóng cô, bao dung cho cô, lắng nghe lời cô, không để cô phải sợ hãi.



Hai người quấn quýt hồi lâu mới đi ăn sáng.



Cô bật thốt, "Ngon quá!"



Phó Tử Ngộ mỉm cười. "Vậy sao? Anh lại rất hoài niệm hồi mới lên đại học, em đã nướng bánh pizza hải sản hình trái tim mừng anh thi đỗ."



Nước mắt Hàn Vũ Mông chực trào khóe mi, nhìn anh vẫn cười dịu dàng và trầm tĩnh như thể không hay biết nguy cơ đang rình rập phía trước.



Ăn xong, Phó Tử Ngộ đề nghị ra ngoài tản bộ. Đây cũng là lần tản bộ duy nhất kể từ khi hai người đoàn tụ đến giờ. Hàn Vũ Mông do dự, nhưng không thể cự tuyệt ánh mắt mong mỏi của anh. Tay Phó Tử Ngộ như vô tình lướt qua vành tai cô, phần da thịt mềm mại phía sau có gắn một chiếc máy nghe lén cỡ nhỏ. Thân thể Hàn Vũ Mông khẽ run run, anh nghiêng đầu ôm chặt bờ vai cô.



Giữa hè, lá sen trải kín hồ nước trong khu chung cư như những vòng sóng lăn tăn xanh biếc. Họ đi dạo quanh hồ chốc lát thì thấy hơi nóng, anh bèn mua một cây kem ốc quế cho cô. Hàn Vũ Mông nhận lấy. "Đã lâu lắm rồi em không ăn kem vị trà xanh."



Phó Tử Ngộ ngạc nhiên. "Vậy sao? Ở đó, em thường ăn vị gì?"


Ngày họ trốn đi, tất cả đều tiến hành thuận lợi. Đến thời gian giao hẹn với tên sát thủ mặt nạ, Hàn Vũ Mông nhanh chóng tháo máy nghe lén sau tai ra. Lúc đó, trong mắt anh hiện lên vẻ mịt mờ như mưa phùn giăng kín.



Sau đó là một loạt kế hoạch trốn chạy. Cô dùng kế điệu hổ ly sơn đánh lừa tay súng bắn tỉa ở tòa nhà đối diện, rồi kim thiền thoát xác đổi sang một chiếc xe giống y hệt. Trên chiếc xe này không có bom mà tên sát thủ mặt nạ đã cài sẵn, hơn nữa còn chạy về phương hướng hoàn toàn khác.



Cô chắc chắn tên sát thủ mặt nạ giờ này đang ở công viên Anime phía Tây, vì vậy đưa Phó Tử Ngộ chạy về phía Bắc, dự định thẳng tiến vào thảo nguyên Mông Cổ. Sau đó, họ sẽ vượt biên sang Nga, đến vùng Siberia lạnh giá rộng lớn. Ngay cả tên sát thủ mặt nạ cũng không cách nào tìm được dấu vết một con chim nơi đây.



Tất thảy vốn đang tiến triển rất trôi chảy.



Lúc chạng vạng, xe của họ chạy băng băng trên xa lộ. Cô nói giọng gấp gáp: "Tử Ngộ, em xin lỗi đã lừa anh! Tên sát thủ mặt nạ luôn khống chế em. Thế lực của hắn vượt xa những gì các anh dự liệu, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả Tạ Hàm mà Simon King từng bắt được. Em vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Từ nay, chúng ta cao chạy xa bay, hắn sẽ không thể uy hiếp làm hại bạn của anh được nữa."



Phó Tử Ngộ cầm tay cô trấn an: "Ừ. Em lái mệt thì đến anh lái. Anh lái xe cũng được lắm."



Hàn Vũ Mông bỗng giật thót. Hóa ra, anh đã biết hết, biết hết tất cả rồi. Cô quay đầu nhìn anh, nước mắt chợt tuôn rơi: “Tại sao mấy ngày qua anh không hỏi gì cả?" Chỉ cam tâm tình nguyện đi theo em.



Phó Tử Ngộ vẫn nhìn cô dịu dàng, vẫn là dáng vẻ anh tuấn, hòa nhã thường ngày.



"Vũ Mông, anh cũng nghĩ đến việc có nên nói việc này cho Cận Ngôn biết hay không. Nhưng anh biết, bất kể bây giờ em có còn bị tên sát thủ mặt nạ khống chế hay không, mấy năm qua, tay em nhất định bất đắc dĩ đã nhuốm đầy máu tươi rồi. Cận Ngôn xem cái ác như thù địch. Nếu nói cho cậu ấy biết thì không được, cậu ấy và cả Giản Dao sẽ đều khó xử, chắc chắn em cũng phải vào tù. Cho nên anh đã ích kỷ giữ kín bí mật này, không thể tiết lộ cho cậu ta biết.



Anh biết đi theo em sẽ gặp nguy hiểm. Anh cũng biết rõ từ đây bản thân phải sống cuộc đời lưu lạc. Ngay ngày đầu tiên em trở lại, anh đã nghĩ thật lâu về nửa đời sau của mình, về những điều anh còn trăn trở. Anh nghĩ tới Cận Ngôn và bạn bè. Nhưng dù không có anh, họ vẫn có thể sống rất tốt. Anh bận tâm đến người thân của hai nhà chúng ta. Nhưng thật ra kể từ lúc em rời xa, anh đã không mấy thân thiết với họ nữa. Anh quan tâm đến sự nghiệp bác sĩ. Nhưng nếu theo em đến Siberia, nơi băng tuyết giá lạnh, anh có thể mở một phòng khám, chữa bệnh cho những người Eskimo cũng được mà.



Nhiều năm qua, anh cho rằng mình sống rất tốt. Anh chăm sóc Cận Ngôn, cứu giúp nhiều bệnh nhân, quen rất nhiều bạn gái. Nhưng hiện tại anh mới phát hiện, thật ra kể từ ngày em rời xa, anh như đã chết, chỉ còn lại cái xác trống rỗng, ôn hòa bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc rằng bản thân vẫn sống vô cùng tích cực.



Em từng nói, tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc không phải là cuộc đời dài ngắn, mà là chúng ta vẫn luôn yêu nhau. Đến giờ, anh mới thật sự tỏ tường hàm nghĩa câu nói này. Theo em đến đâu, sống được bao lâu, nguy hiểm cỡ nào đều không còn quan trọng nữa. Anh yêu em, cả đời này chưa bao giờ thay đổi. Có thể đoàn tụ với em dù chỉ là một phút một giây, anh đều thấy hạnh phúc."



Đến khi trời tối, Phó Tử Ngộ cầm lái, Hàn Vũ Mông lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh trong sắc trời nhá nhem. Khoảnh khắc này là giây phút hạnh nhất cả đời cô. Cô biết anh cũng vậy. 



Vô tình, cô ngẩng đầu nhìn hàng cây bạch dương ven đường, mơ hồ thấy được một mặt nạ chú hề màu xám trắng dữ tợn phía rừng cây.



Trong tích tắc, tim cô như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy. Cô chậm rãi quay đầu nhìn Phó Tử Ngộ bên cạnh. Anh không hề phát hiện gì cả, khóe miệng còn ẩn chứa nét cười ngọt ngào. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh nhẹ nhàng cầm tay cô.



Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Tên sát thủ mặt nạ sao lại xuất hiện ở nơi này? Rõ ràng cô đã thấy hắn đi đến phía Tây Bắc Kinh rồi cơ mà? Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?



Nhưng không thể nào biết được nữa rồi. Khi Phó Tử Ngộ bị bọn họ kéo ra khỏi xe, Hàn Vũ Mông lôi khẩu súng lục dưới ghế ra bóp cò xối xả. Tiếc rằng, cô sao có thể là đối thủ của bọn họ được? Cô giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt lại.



HẾT TẬP 1