Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 41 : Bướm trong đáy mắt

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Type: Lê Huyền



Anh đứng dưới lầu đợi một lúc lâu. Vầng trăng như một mảnh ngọc bóng bẩy treo trên đỉnh toàn nhà. Ngươi ta nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển. Mấy năm qua tự nguyện yêu cô, rốt cuộc anh đã hiểu.



Anh chống một tay lên cửa xe, phiền não hút điếu thuốc lâu, rốt cuộc đã nghe thấy tiếng bước chân thong thả đi xuống với dánh vẻ yêu kiều. Trong đêm khuya, cô đẹp tự  nàng tiên lạc xuống trần gian. Anh bất giác mỉm cười khi thấy cô, tất cả phiền muộn nhất thời đều tan biến.



Tình yêu thật ra là gì? Mà đến nay, ai có thể nói rõ? Cô là người mà anh khao khát suốt nhưng năm qua. Yêu cô đã trở thành thói quen khắc sâu vào tâm khảm. Nếu không thể chiếm giữ, quả thật anh sẽ cảm thấy vô cùng tội tệ.



“Sao anh đến muộn như vậy?” Cô trách móc.



Đây cũng là điểm anh vừa yêu vừa hận. Thái độ của cô lúc nào cũng lững lờ giữa tình yêu và tình bạn.



Anh nắm tay cô, thổ lộ: “Chúng ta hẹn hò đi.”



Sắc đỏ lan nhanh trên gò má mịn màng như sứ, cô chớp mắt nhìn anh: “Hôm nay, anh gặp phải chuyện gì thế?”



Cô luôn là là người phụ nữ thông minh, sắc sảo và nhạy bén. Hôm nay, quả thật anh đã gặp phải thất bại đau đớn trong công việc. Nhưng ngay lúc này, anh không muốn đề cập đến nó, chỉ hỏi ngược lại: “Em vẫn còn nhớ đến anh ta sao?”



Cô cúi đầu, ngập ngừng đáp: “Cũng không phải…”



Hôm nay, cô ngoan hiền đến lạ, làm anh dấy lên can đảm hôn lên má cô. Vậy mà cô không hề tức giận hay bỏ chạy, chỉ nhìn anh với gương mặt đỏ bừng. Phản ứng này thật sự khiến anh vui mừng khôn xiết, tim đập rộn ràng.



“Anh… bằng lòng làm tất cả vì em sao?” Cô khe khẽ cất lời trong bóng tối.



“Ừ.” Anh gần như lập tức đáp.



Cô nhẹ nắm tay anh, không nói lời nào, trên gương mặt ẩn hiện chút ưu phiền và bất lực.



Lái xe rời đi, anh chợt ngẩng đầu theo bản năng. Giữa những tòa nhà cao tần nhấp nhô, san sát, dường như anh lại nhìn thấy đôi mắt kia lần nữa, đôi mắt chất chứa thù hận nhìn chòng chọc vào họ từ trong bóng tối. Anh cười khẩy, lạnh lùng nhìn về phía trước.


Giảo Dao cười rộ lên: “Tuyệt.”



Quán nướng Tiểu Hồng quả thức là thiên đường đối với họ, vừa ngon bổ rẻ còn mở cửa đến tận khuya. Vậy nên mấy người đàn ông vất vả lắm mới trút được gánh nặng ban ngày, về đêm luôn thích đến quán ngồi nhâm nhi tán gẫu, gọi người xiên thịt dê, hai con hàu sống, với nửa két bia, vậy là đủ mỹ mãn!



Mà từ khi nào, Giản Dao đã trở thành nhân viên trong nhóm cảnh sát hình sự thô kệch này nhỉ? Chắc là kể từ ngày trong nhà không còn người đàn ông kỹ tính thích kén cá chọn canh kia chờ đợi cô rồi.



Ánh đèn đang mờ nhạt, gió thồi xào xạc trong đêm. Phương Thanh giành một bàn rộng rãi, sạch sẽ có tầm nhìn hướng ra bờ sông, có thể vừa ăn đồ nướng vừa ngắm cảnh. Anh vô cùng đắc ý, tự hào bản thân mang cốt cách lãng mạn và hào hoa của một người cảnh sát hình sự ở thành phố cổ.



Kéo một chiếc ghế nhựa cho Giản Dao, anh hào phóng nói: “Ăn thoải mái đi. Lát nữa Lão Lạc sẽ đên. Chúng ta mau xử mấy món sơn hào hải vị này trước đã.



Giản Dao “ừm” một tiếng. Cùm từ “sơn hà hải vị” này vốn là “từ chuyên môn” củ thanh niên IT An Nham. Chắc hẳn Phương Thanh cũng không ý thúc được bản thân bị “tiêm nhiễm” từ lúc nào.



Ăn thịt nướng bên sông, đón nhận làn gió hây hây thổi, nỗi phiền muộn trĩu nặng trong lòng mà không thể giãi bày tạm thời bị vứt qua một bên. Thế là hai người bắt đầu nói về mấy chuyện lý thú trong Cục, dần dần, bầu không khí trở nên vui vẻ, náo nhiệt hơn. Một ngày của cảnh sát hình sự có thể vội vả trôi qua. Một ngày chờ đợi như con sông sâu thẳm lặng lẽ như xuôi dòng.



Quả nhiên, họ ngồi không bao lâu thì Lạc Lang đến. Nhìn thấy anh ta, Phương Thanh và Giản Dao đều cười lộ lên. Xe hơi màu đen sang trọng, giày tây bóng loáng, ngay cả khuy măng séc trên tay áo sơ mi cũng sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Một người đàn ông cực phẩm khiến bà chủ Tiểu Hồng hai mắt tỏa sáng nhìn không chớp mắt. Trong tay anh ta còn cầm một túi to tôm càng tươi rói, thơm lừng.



Túi tôm càng vừa chạm xuống mặt bàn đã bị Phương Thanh mở ra. Anh ta lấy một con cho vao bát, hì hục đánh chén.



Giản Dao khẽ cười: “Lão Lạc, mấy ngày nay anh bận lắm hả?”



“Ừ.” Lạc Lang đáp lại bằng nụ nười trìu mến như một người anh trai. “Vừa xong một vụ án. Hung thủ chính là tên tội phạm cưỡng hiếp bị đơn vị của em bắt được nữa năm trước ấy.”



“Ồ?” Giản Dao và Phương Thanh đều ngẩng đầu ngước nhìn anh ta. “Kết quả phán quyết thế nào?”



Vẻ mặt Lạc Lang vô cùng lạnh nhạt. “Anh là luật sư biện hộ, cãi thua, phán quyết ba mươi năm tù.”



Giản Dao và Phương Thanh đập tay. Lạc Lang không thèm để tâm, như thể cãi thua là chuyện thường tình. Anh ta ôn hòa nhìn họ dưới ánh đèn đêm. Tuy có lúc lập trường của mọi người bất đồng, nhưng dường như đôi bê đều có sự ăn ý và thấu hiểu một cách kỳ lạ.



Có rất nhiều việc trong đời là do duyên phận đưa đẩy. Ví dụ như một năm qua, không biết yếu tố nào khiến ba người họ bất ngờ thân thiết, gắn bó.