Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 56 :

Ngày đăng: 17:16 18/04/20


Bạc Cận Ngôn khẽ "ồ" một tiếng. Thân thể Giản Dao vẫn lạnh toát. Sau một hồi trầm mặc, cô cúi đầu nói khẽ: "Để em dẫn anh đi "xem"."



Mới nhất là một thi thể đàn ông treo ở ngoài cùng, đang bắt đầu thối rữa, có thể phán đoán thời gian tử vong đã hơn một tháng. Anh ta mặc quần áo nguyên vẹn, là bộ đồ rằn ri hơi cũ, chân mang giày việt dã.



Người đàn ông này khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cương nghị, sắc nét. Giản Dao để ý thấy xương cốt anh ta chắc khỏe, cứng cáp, mắt vẫn còn trợn trừng kinh sợ. Hình vẽ bươm bướm phía sau anh ta ngông nghênh, diễm lệ, tư thái bay bổng, phóng khoáng.



"Anh ta không phải người bình thường." Giản Dao chia sẻ trực giác của mình với Bạc Cận Ngôn. "Anh ta bị giết nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó."



Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, chạm vào ngón tay và xương của thi thể, gật đầu nói: "Gọi pháp y đến, xem trên người anh ta có gì dị thường không."



Pháp y nhanh chóng kiểm tra và báo cáo kết quả. Trên thân người này có vài vết chém sâu hoắm, không phải do hung thủ để lại, có lẽ đã có từ trước đó. 



"Lý thú đây!" Bạc Cận Ngôn nhận xét.



Thi thể thứ hai cũng là đàn ông, thời gian tử vong hơn một năm, đã thành một cái xác khô. Tuy vóc dáng trung bình nhưng thể trạng cũng rất rắn chắc. Xương ngón tay phải từng bị gãy, trên vai phải có vết trúng đạn lâu năm. Bươm bướm phía sau đen tuyền, vừa dữ tợn lại bình thản.



Người đàn ông thứ ba có thời gian tử vong sớm hơn, tình trạng phơi khô rõ ràng hơn. Mũi xỏ khuyên, toàn thân đồ hiệu, đeo ba sợi dây chuyền vàng to xù. Dưới chân đặt hộp gỗ, bên trong chất đầy vàng thỏi của ngân hàng XX.



"Điều tra xem những miếng vàng này có phải bị mất trộm hay không." Phương Thanh dặn dò một cảnh sát hình sự.



Thi thể thứ tư là một phụ nữ, toàn thân trần trụi giống như Phùng Duyệt Hề, nhìn xương cốt ước chưng hơn ba mươi tuổi. Nhưng tư thế tử vong của cô ta mang sắc thái nhục nhã hơn, hai chân gập lại, mở rộng, đầu ngẩng cao, tay chắp trước ngực. Trong hộp gỗ dưới thân cô ta đặt một bộ phận cơ thể người đã khô lại, kiểm tra cho thấy là cắt từ thân thể đàn ông.



Bên cạnh cô ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tư thế quỳ lạy cúi đầu, bộ phận quan trọng của phái nam đã bị cắt đứt.







Đến thi thể thứ chín, mười và mười một thì tình huống bắt đầu thay đổi.



Thời gian tử vong của họ đều trên mười năm, có thi thể người già đã qua bảy mươi, có nam nữ thanh niên hơn hai mươi. Hình bươm bướm phía sau họ cũng đã mờ, nhưng họ không phải bị "đóng" trên tường mà là treo rũ, nhìn thoáng qua rất yên bình. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ càng thấy kinh hãi bởi thật ra họ đã bị chặt thành mười mấy mảnh, cả thi thể được ghép nối lại.



"Nói cách khác, cách thức tử vong của những nạn nhân thời kỳ đầu khác với những người thời kỳ sau." Giản Dao kết luận.



"Hắn không ngừng tiến hóa, thành thạo, ổn định." Bạc Ngôn đánh giá. "Mức độ biến thái của hắn ngày càng cao."



Thi thể cuối cùng khiến mọi người đều bất ngờ. Bởi vì tử thi đó nhỏ nhất, được pháp y khám nghiệm sơ bộ, xác định là một cậu bé mười mấy tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả nạn nhân.



Cậu thiếu niên này cũng bị chặt thành rất nhiều mảnh, ăn mặc chỉnh tề, tư thái ôn hòa. Bươm bướm sau lưng đã không còn thấy rõ. Trên mặt đất dưới chân cậu ấy, cách ba thi thể trước không xa còn có một lư hương. Trong lư hương đã đóng đầy tro nhang, còn có bốn cây nhang đã cháy tàn. Trước lư hương có dấu tích đốt giấy vàng mã.
Từ Hồ Cường thoáng giật mình. Những ký ức kia đã rất xa xôi và mơ hồ, nhưng chuyện này đã thay đổi cuộc đời ông ta khiến ông ta hối hận và sợ hãi cả đời. Vì thế, khi Bạc Cận Ngôn hỏi xoáy vấn đề như vậy khiến một vài hình ảnh vốn đã bị quên lãng bỗng loáng thoáng hiện ra trong tâm trí, giống như những thước phim ngắn vỡ nhòe thi nhau lóe lên trước mắt.



"Sao cậu biết?" Ông ta bật thốt.



Nhóm Giản Dao, Phương Thanh chợt kinh hoàng, Bạc Cận Ngôn cười nhạt: "Dĩ nhiên tôi biết rồi, như tận mắt nhìn thấy vậy."



Tại sao lại giết Giản Dực? Những năm 80, 90 của thế kỷ trước là thời đại xã hội đen hoành hành. Đám côn đồ muốn giết một người có thể đơn giản chỉ vì lời qua tiếng lại hay nhìn đối phương không vừa mắt mà thôi.



Mà con người cùa Giản Dực đã khiến đám xã hội đen toàn thành phố đều không ưa. Ông ghét cái ác như thù, còn vô cùng tài ba, liên tục phá biết bao sòng bạc lậu của bọn chúng, tóm gọn rất nhiều băng nhóm đánh nhau. Khi đó, mấy tên đàn anh xã hội đen nổi tiếng có tên nào chưa từng giết người mà leo được đến vị trí này? Nhưng ở thành phố Đồng thì không, bởi Giản Dực quả thật là tâm gương "án mạng tất phá". Nếu hôm trước có một tên côn đồ giết người, mới có được địa vị giang hồ thì ngày hôm sau đã bị Giản Dực lần theo dấu vết, bắt giữ đưa vào trại tạm giam, không tử hình thì cũng chung thân.



Bọn côn đồ hận Giản Dực đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thời đó, không ai dám cả gan trêu chọc cảnh sát, mà cảnh sát cũng không phải dễ bắt nạt. Nhưng đêm đó, một đám lưu manh từng bị Giản Dực bắt giữ đã uống rất nhiều rượu. Trong đó có hai, ba tên là nhân vật "nổi tiếng" trong thành phố. Chúng cảm thấy "phải cho Giản Dực biết tay", "chém chết cái thằng nhãi ranh đó"... Cuối cùng, chúng xách dao đến nhà ông.



Vũ khí đánh nhau khi ấy đều là dao bầu, dao cắt dưa, như thể có vậy mới xứng danh là người trong giang hồ. Cả đám hùng hổ kéo đến cửa nhà bố mẹ của Giản Dực, vì có tên lưu manh đã nhìn thấy ông đến đây hôm nay, vẫn chưa trở về ký túc xá cảnh sát.



Giản Dực không hề phòng bị. Người cảnh sát hình sự trẻ tuổi, chiến công hiển hách, vang danh toàn tỉnh không hề có sự phòng bị. Nếu là âm mưu giết ngươi, có lẽ ông sẽ đánh hơi được động tĩnh trước đó. Nhưng đám côn đồ này do say rượu nhất thời kích động, vừa vào nhà liền chém xối xả. Cho dù Giản Dực thân thủ hơn người nhưng vẫn bị chém sau lưng một nhát không tài nào chống cự, huống chi là bố mẹ ông đã lớn tuổi.



Máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất, mỗi người đều bị chém thành nhiều mảnh.



Thời ấy xã hội đen đều thịnh hành trào lưu thu nhận đàn em lóc nhóc. Từ Hồ Cường nhớ mang máng, hôm đó, tên đại ca cũng dẫn theo vài "đàn em", cả đám đông đúc, trông rất có khí thế. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là mấy đứa trẻ đi theo đuôi, chờ nhóm người lớn cầm đầu giết người xong thì đã sợ run cầm cập rồi. Bọn nhóc chạy trốn tứ tán, cuối cùng bị cảnh sát bắt về. Nhưng vì không để lại dấu vết hay vân tay ở hiện trường, thế nên chúng bị đẩy vào trường cải tạo thiếu niên giáo dục mấy tháng rồi thôi.



Từ Hồ Cường kể xong chuyện cũ rồi ngơ ngác không biết rốt cuộc họ muốn tìm cái gì.



Giản Dao ngẩng đầu nhìn ra xa, yên lặng không nói!



Bạc Cận Ngôn trầm ngâm chốc lát rồi miêu tả về người muốn điều tra: "Trong đám đàn em kia, có một người khác hoàn toàn, chắc chắn ông vẫn nhớ. Cậu ta khoảng 15 đến 18 tuổi, gia cảnh rất khá, có thể nhìn ra qua cách ăn mặc. Tính cách cậu ta quật cường, ít nói, nhưng rất có "nghĩa khí" như kiểu của các ông. Tuy nhỏ tuổi nhưng cậu ta đã vào vai "phản diện", bình thường không động đến ai, song nếu ai chọc vào cậu ta, cậu ta có thể liều mạng với người đó. Cậu ta từng đi chung với bọn ông trong vụ án lần đấy, nhưng sau đó không còn xuất hiện nữa."



Giản Dao thẫn thờ nhìn anh hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Hắn là người như vậy sao?



Từ Hồ Cường trợn mắt nhìn Bạc Cận Ngôn, thình lình hỏi An Nham bên cạnh: "Cậu ta mù phải không? Các người tìm thầy bói hỗ trợ à? Cảnh sát mà cũng tin mấy cái này sao?"



Phương Thanh vỗ mạnh vào vai ông ta: "Nói nhảm nhiều vậy làm gì, khai mau!"



Thật ra, những chi tiết về đám đàn em lóc chóc kia, Từ Hồ Cường thật sự không nhớ rõ. Năm đó, ông ta vốn không phải đại ca, chỉ là lâu la thôi. Nhưng Bạc Cận Ngôn miêu tả quá sống động, quá cặn kẽ, nên nhất thời ông ta thật sự nhớ ra có người như vậy. Đúng là thời gian đó, cậu ta có đi theo băng nhóm của ông ta, nhưng về sau đột nhiên bặt vô âm tín. Về phần cảnh sát bắt được vài thằng nhóc, nhưng quả thật đã bỏ sót tên nhãi kia.



"Thằng Đá Tảng..." Từ Hồ Cường lẩm bẩm: "Tôi chỉ nhớ biệt danh của nó là thằng Đá Tảng..."