Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 59 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Dobby



Vùng đất Hồ Nam núi non trùng điệp, phong cảnh tú lệ, nên thơ. Tuy non xanh nước biếc đứng đầu cả nước, kênh giải trí cũng thuộc hàng dẫn đầu xu hướng, nhưng bao năm trôi qua, ngoại trừ mấy thành thị lơn, tốc độ phát triển của những khu vực vừa và nhỏ trong tỉnh lại khá trì trệ. Người Hồ Nam chất phác nhưng có phần khôn khéo. Trong máu họ luôn ẩn chứa  sự dũng mãnh, thiện chiến, không chịu an phận. Vì thế, trên mảnh đất này đã sinh ra rất nhiều tướng tài và cả những gã sát thủ liên hoàn, tội phạm điên cuồng nhất Trung Quốc, tiêu biểu là tên cướp khét tiếng Trương Quân.



Bộ Công an vốn đã cử đại đội truy nã theo dõi tung tích Thường Bảo Thạch, cộng thêm sự hỗ trợ của tổ chuyên án nên lực lượng gia tăng đáng  kể. Hơn  một trăm người bao vây kín kẽ vùng núi Thường Bảo Thạch ẩn náu. Đến đêm ngày thứ năm, Phương Thanh gọi cho Bạc Cận Ngôn: “Cá sắp sa lưới rồi, mọi người có thể đến đây.”



***



Hơn hai mươi hộ dân sinh  sống tại vùng lòng chảo giữa gò núi tạo thành một xóm nhỏ. Nơi đây cách thành phố rất xa nên cảnh sắc vẫn còn hoang vu, vắng lặng. Ngày hôm nay, trời trong nắng đẹp, bầu trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời ngày thu tràn về giữa núi đồi rộng lớn yên bình.



Phương Thanh và một đội cảnh sát hình sự đi trước tạo thành vòng vây. Giản Dao, Bạc Cận Ngôn và An Nham cùng lực lượng chi viện đến sau. An Nham mở bản đồ trên laptop, cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, thời tiết, thậm chí chỉ là biến đổi giao thông từ nơi xa. Còn Giản Dao vẫn theo sát Bạc Cận Ngôn không rời.



Nhìn từ đằng xa, thôn xóm kia không có gì bất thường. Thỉnh thoảng có dân làng đi ngang qua khu vực này vây bắt đều bị cảnh sát tiếp cận, kéo họ vào chỗ bí mật. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện xung quanh hàng rào nhà dân đều có cảnh sát hình sự mặc thường phục đứng nép sát tường. Mục tiêu của họ là căn nhà xám trắng cũ kỹ ở nơi xa nhất.



Nhóm Giản Dao chờ bên ngoài, đột ngột thấy đội cảnh sát hình sự báo săn lao vụt về phía căn nhà đó.



“Hắn đã sớm bỏ trốn theo lối cửa sau rồi.” Có người quát lên.



Đội cảnh sát nhanh chóng vây kín. Sau nhà là rừng cây tiếp giáp với dãy núi cao. Thường Bảo Thạch chắc chắn đã chọn địa hình mình quen thuộc nhất, chạy trốn vào núi rồi. Tốc độ mau lẹ, phản ứng nhạy bén, có lẽ ngay từ lúc cảnh sát đặt chân vào thôn đã bị gã phát hiện, nên lập tức lên kế hoạch chạy trốn.



“Đuổi theo!” Bạc Cận Ngôn ra lệnh. Cả nhóm mau chóng lao đi.



Ngọn núi này  địa hình gập ghềnh, không hề có đường, quả thật rất khó đi, nhất là với Bạc Cận Ngôn. Tuy anh là người cao chân dài, không hề nao núng, quyết tiến không lùi, nhưng Giản Dao và anh vẫn dần dần tụt lại cuối hàng. Ngay cả An Nham không kìm nén được kích động cũng vọt lên trước rồi.




Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, bóng tối bắt đầu ập xuống. Có cơn gió thổi len qua những tán lá, ồn ào nơi xa dường như cũng lắng lại. Nhóm cảnh sát kia và cả Giản Dao dường như đã cách họ rất xa rồi.



Bạc Cận Ngôn nghe thấy một tiếng “thịch” rất khẽ vang lên. Sau đó là âm thanh vật nặng ngã xuống bên cạnh. Anh ngẩng đầu, nhưng không nói gì cả, bởi vì không cần thiết. Đó là âm thanh súng lục có gắn ống giảm thanh. Cậu cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh đã trúng đạn ngã xuống rồi.



Gió thổi trong khu rừng âm u, Bạc Cận Ngôn cầm gậy ngồi bất động. Đối phương là tội phạm săn giết hung tàn nhất, võ nghệ ít nhất cũng ngang ngửa với Phương Thanh, thậm chí hơn hẳn. Mười Bạc Cận Ngôn cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn giẫm lên đám lá rơi đầy đất, bước chân gần như không phát ra âm thanh, từ từ đi đến sau lưng anh.



Vẻ mặt Bạc Cân Ngôn bình thản như không hề hay biết những chuyện vừa xảy ra xung quanh mình, vẫn ngồi đó chờ Giản Dao trở lại.



Người nọ đứng yên chốc lát, giống như đang quyết định điều gì đó, rồi chậm rãi vòng ra trước mặt Bạc Cận Ngôn. Họng súng di chuyển theo bước chân của hắn, chĩa thẳng vào trán anh. Bất kể là ai nếu phải đối mặt với sát thủ như vậy, e rằng đều kinh hãi vô cùng. Nhưng Bạc Cận Ngôn lại chẳng chút lúng túng, ngón tay thon dài nắm cây gậy dẫn đường, khuôn mặt yên tĩnh như bức tượng.



Đối phương nhắm súng vào anh những mười giây. Dường như nhận ra anh thật sự bị mù, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình đang đứng bên rìa sống chết. Cuối cùng, hắn thu súng lại, quay người ẩn vào rừng cây lần nữa.



Chờ đến khi bóng hắn đã khuất xa, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu nhìn về phía đó. Cặp kính râm che đi đôi mắt anh, cũng ngăn trở tất cả ánh sáng bên ngoài.



Người nọ chạy rất nhanh, nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần cũng không hề hoảng hốt, thậm chí khuôn mặt còn ẩn chứa nét cười. Hắn chạy đến bên cạnh vách núi, cách vào hàng cây phía sau đã thấy thấp thoáng bóng dáng cảnh sát. Thình lình có tiếng súng vang lên. Hắn ấn chặt ngực phải của mình, cắn răng lấy sợi dây thừng trong túi ra, quấn quanh người. Hoá ra ở bên cạnh vách núi ít ai lui tới này có một sợi dây dài buông rủ nhô sẵn, nối dài đến con đường cái bên cạnh vách đá.



Động tác người nọ cực nhanh, năm chặt dây thừng trượt xuống. Đợi cảnh sát chạy đến nơi thì chỉ còn thấy sợi dây lủng lẳng và một bóng người nhanh chóng biến mất sau lùm cây bên đường.



Sát thủ hồ điệp đã thành công vượt qua năm phòng tuyến của cảnh sát, bắn bị thương bảy người, nặng nhất là viên cảnh sát làm mồi nhử. Nhưng hắn cũng bị người cảnh sát kia bắn bị thương, ôm vết thương chạy thoát khỏi vòng vây.



Hành động vây bắt lần một thất bại.