Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 60 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Người nọ đỗ xe ở trạm xăng rổi đứng hút thuốc ven đường. Bụi đất mù mịt trên đường quốc lộ bám lên áo sơ mi trắng tinh, song anh ta không buồn để ý. Sau một hơi thuốc dài, anh nheo mắt nhìn phương xa. Ánh tà dương ngả về Tây, xe đã chạy hai trăm kilômét, cách xa Hồ Nam lắm rồi.



Hút xong, anh ta dụi đầu lọc thuốc lá xuống đất, vừa định lên xe thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng đến. Chiếc xe đó cũng đến đổ xăng, gấp gáp dừng ngay sau đuôi xe anh. Anh ta chẳng buồn để tâm, định ngồi xuống ghế lái, nào ngờ nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Ơ, sao anh lại ở đây?"



Anh ta khựng lại. Trong phút chốc, ý nghĩ như xoay chuyển cuống cuồng, anh ta ngước mắt nhìn khẩu súng đang giấu trong hộp đựng đồ ở ghế lái phụ. Nhưng cuối cùng, anh ta không với tay lấy mà hít sâu một hơi, quay đầu cười: "Lão Phương? Sao anh cũng ở đây?" Vè mặt Phương Thanh mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn hăng hái, tỉnh táo. Anh nhìn chằm chằm Lạc Lang, trầm giọng nói: "Tôi đang thi hành nhiệm vụ, còn anh?"



Sự thật là tên sát thủ hồ điệp chạy trốn về phía Bắc, Phương Thanh quyết đoán ra lệnh cho nhóm cảnh sát hình sự lập tức đuổi theo, phong tỏa tất cả các tuyến đường. Nhưng khu vực này quá rộng lớn, cũng có khả năng tên sát thủ bỏ xe chạy trốn nên họ vẫn chưa tìm được.



Nhóm Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn còn ở phía sau, xe Phương Thanh chạy nhanh nhất.



Đúng lúc này, điện thoại trong túi Phương Thanh vang lên, là Giản Dao gọi đến. Ở trong trạm xăng không được nghe điện thoại, Phương Thanh ấn tắt, định chốc nữa gọi lại.



Lạc Lang cười bảo: "Tôi về Bắc Kinh."



Phương Thanh quan sát chiếc Jeep màu đen Lạc Lang lái: "Đây đâu phải xe anh?"



Lạc Lang thản nhiên trả lời: "Của người ủy thác, biển số xe Bắc Kinh. Người ta định bán nên nhờ tôi lái về Bắc Kinh giúp. Dù sao cũng chỉ tầm mười tiếng, tôi thuận đường lái về hộ luôn."



Phương Thanh "à" một tiếng nhìn người đồng nghiệp vẫn đang đổ xăng phía trước. Anh đảo mắt, choàng tay qua vai Lạc Lang cười hềnh hệch: "Nhu vậy đi Lão Lạc, tôi ngồi xe anh đi về phía Bắc được không? Không giấu gì anh, chúng tôi đang truy bắt tội phạm bỏ trốn, nhưng xe của Cục Cảnh sát địa phương cấp cho tệ quá, chạy đường tỉnh gập ghềnh thật sự làm tôi muốn điên luôn rồi. Cho tôi đi nhờ một đoạn nhé!"



Lạc Lang gật đầu: "Không thành vấn đề."



Thế là hai người lên xe, chạy một mạch về phía Bắc.


Thân thể Lạc Lang hơi run lên, anh ta gật đầu: "Đúng, là anh. Hai mươi năm trước, vết dao trí mạng trên cổ bố em là anh chém."     



Giản Dao không nói nên lời. Mắt Lạc Lang ngân ngấn lệ.



Giọng Giản Dao khàn đặc: "Vì sao anh… phải như vậy?"



Anh ta cười khổ: "Anh không khống chế được."



Tim Giản Dao như quay cuồng trong gió. Nhưng nhớ đến mười hai thi thể trong hang động kia, nhớ đến tiếng khóc thảm thiết của gia đình nạn nhân khi nhận được tin tức, lòng cô bỗng tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh. Cô từ từ giơ súng lên, tiến đến gần anh ta.



Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Vào khoảnh khắc có vừa đến gần, Lạc Lang bỗng giơ tay tập kích cổ tay cô. Có kinh ngạc nghiêng người định tránh né, nhưng hành động của Lạc Lang quá nhanh, thậm chí, cô còn chưa kịp thấy rõ anh ta ra tay thế nào. Rõ ràng khoảng cách vẫn còn xa như vậy, thế mà cổ tay cô vẫn bị anh ta tóm gọn. Điều duy nhất cô có thể làm chính là bóp cò.



"Đùng!"



Thân thể Lạc Lang chấn động. Giản Dao trợn to mắt. Tuy nhiên, tốc độ anh ta không hề suy giảm, vẫn lập tức trở tay cướp súng của cô, sau đó đập mạnh vào gáy cô. Giản Dao ngã sõng soài trên đất. Lạc Lang đè chặt vết thương mới nơi vai phải, không biết mình còn bao nhiêu máu để chảy nữa. Anh ta cúi đầu nhìn cô đang hôn mê dưới chân mình, nước mắt bất giác chảy xuống, là giọt nước mắt đau khổ và giải thoát. Anh ta tự nói với mình: Không thể chết trước mặt cô!



Lạc Lang vứt súng xuống, tiếp tục đi về phía vách đá.



Bầu trời âm u, mặt đất tối tăm, bước chân Lạc Lang chắn chừ như thể đang tiến vào thế giới tràn đầy máu tanh và giết chóc. Anh tập tễnh bước đi, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống. Ngày sắp tàn rồi!



Một xúc cảm lạnh lẽo cứng nhắc đánh thức Lạc Lang khỏi mơ màng. Anh ta quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn. Mấy giờ trước, anh ta gí súng về phía người đàn ông mù lòa này, xác định người đó không hề hay biết mới quay người bỏ đi. Nhưng vài giờ sau, tên mù ấy lại bắt được anh ta. Phía sau người đó còn có Giản Dao đã tỉnh lại, chỉ đứng cách họ hai, ba bước. Cô ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt đen láy như đêm tối. Có lẽ Giản Dao đã chỉ phương hướng cho người đàn ông mù này. Họ luôn phối hợp cực kỳ ăn ý, là trời sinh một đôi, không ai có thể xen vào. Hoặc do ý thức của anh ta đã hoàn toàn lạc lối, ngay cả một ngươi mù lẩn đến phía sau, thậm chí chĩa súng về phía mình cũng không phát giác ra được.



Rốt cuộc, anh ta đã bị hai người họ bắt được rồi.