Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 61 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Cuộc đời Lạc Lang thật sự bắt đầu từ năm anh ta mười sáu tuổi và cũng kết thúc vào thời điểm đó. Trong thành phố nhỏ vắng vẻ, những cậu thiếu niên nhà giàu không ai quản thúc, ít nhiều đều có tâm tính coi trời bằng vung. Lại thêm khi đó, bộ phim Người trong giang hồ nổi tiếng khắp cả nưóc, thành phố Đồng nơi anh ta sống cũng nổi lên các băng nhóm như băng Đầu Búa, băng Đại Đao... hoành hành ngang ngược. Con trai không lăn lộn mấy ngày trong giang hồ thì còn gì ý nghĩa nữa?



Lạc Lang gia nhập băng Đầu Búa. Bố anh ta lo kinh doanh buôn bán thường không ở nhà, mẹ thì ngày ngày chỉ biết chơi mạt chược, lắm lúc chỉ biết vứt cho anh ta mười đồng, bảo ra ngoài tự lo ăn uống. Có những khi, một ngày ba bữa, Lạc Lang đều ăn mì phở bên ngoài, tiền còn thừa thì để chơi game. Không ai rảnh nấu cơm cho anh ta.



Khi đó, thành tích học tập của Lạc Lang cũng rất tệ. Lạc Lang căn bản không hề nghĩ đến tương lai. Ngày sau, anh ta muốn tiếp tục lăn lộn cùng băng Đầu Búa, nghĩ rằng được làn làm đại ca một lần cũng không uổng phí cuộc đời này.



Tính khí quật cường, cương trực của Lạc Lang thể hiện rất rõ ngay từ hồi niên thiếu. Thấy có người bắt nạt đàn em nhỏ tuổi hơn, anh ta sẽ ra tay giúp đỡ. Thấy trong băng đảng có người trộm cắp lừa gạt, anh ta liền tránh xa. Cho nên Lạc Lang cũng được rất nhiều đàn anh nể trọng. Mấy tên côn đồ không được học hành tử tế đều cảm thấy thằng “Đá Tảng” rất có “phong độ thủ lĩnh”.



Đêm đó, tất cả đều uống rượu, không biết sao tâm trạng liền trở nên kích động. Nói một hồi lại nói đến thần thám Giản Dực nổi tiếng nhất thành phố này. Ban đầu, chúng vẫn tỏ vẻ sợ sệt, giọng điệu như kể chuyện truyền kỳ: "Mày biết không, Giản Dực chỉ cần đi một vòng ở hiện trường thì đã biết hung thủ là ai rồi! Thằng Hắc Tam của băng Đại Đao vì vậy mới bị bắt, kết tội giết người cướp của, phán tử hình."



Mới đầu, Lạc Lang cũng chỉ xem như nghe chuyện phiến thôi. Nhưng sau đó, đám đàn anh càng nói càng hăng hái, càng nói càng phẫn nộ.



"Tên Giản Dực kia rõ ràng xem thường mấy anh em giang hồ chúng ta quá rồi. Hắn đều coi chúng ta như rác rưởi! Hắn ta nào biết chúng ta cũng trọng nghĩa khí chứ! Mẹ nó, hắn là cái thá gì!"



"Quạ nào mà không đen, cảnh sát có thằng nào tốt đẹp? Tên gì đó ấy, phạm tội xong nhờ vào quan hệ nên được thả ra đây! Không có tiền thì ăn cơm tù rồi nhé, ha ha!"



"Hừm, mày nói xem Giản Dực có ăn hối lộ không?"



"Đương nhiên rồi!"



"Mày xem tướng tá hắn ta cao ráo trắng trẻo thế kia, nghe nói lần trước có nữ tội phạm muốn ngủ với hắn nữa, đúng là ghê tởm! Sau lưng không biết đã ngủ với bao nhiêu con rồi!"



"Chó chết, thứ cặn bã!"



"Đúng, đúng, đúng!"



Đám côn đồ ít nhiều từng chịu khổ dưới tay cảnh sát nói chung và Giản Dực nói riêng, trong lúc kể chuyện không quên thêm thắt, đặt điều bôi nhọ. Hồi đó, Lạc Lang còn nhỏ, làm sao hiểu được chuyện này? Sau khi nghe xong, anh ta đủ cho rằng Giản Dực là mua danh chuộc tiếng, tội ác tày trời, giống như Nhạc Bất Quần trong Tiếu ngạo giang hồ là một tên ngụy quân tử từ đầu đếb chân, nhân vật phản diện điển hình.



Thế là sau khi nghe xong, Lạc Lang cũng đập vỡ chai rượu: "Khốn kiếp, thứ chó má!"




Khuôn mặt Lạc Lang trở nên trắng bệch, thất thần, cứng đờ như một bức tượng. Sau đó, anh ta bật cười, nụ cười vô cùng cay đắng, vô cùng tuyệt vọng. Anh ta cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt thấm ướt những kẽ ngón tay:  "Anh biết rồi… Anh biết rồi... Anh biết rồi..." Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu nói này, hiển nhiên tinh thần đã bên bờ sụp đổ.



Bỗng nhiên, đôi mắt anh ta toát lên ánh nhìn sắc lạnh, Giản Dao thoảng thốt, vừa thốt lên câu "Đừng nhúc nhích!" nhưng không còn kịp nữa. Lạc Lang đã quay người nhảy xuống vách núi.



Đây là vách núi cao chót vót, sâu thẳm không thấy đáy, gió ào ạt thổi vút lên.



Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Thậm chí, Giản Dao còn không kịp lao đến.



Cả người Lạc Lang vắt vẻo bên vách đá. Bạc Cận Ngôn ở gần anh ta nhất, vào thời điểm này theo bản năng đưa tay chụp lấy, chính xác nắm được cánh tay anh ta.



Có thể do đã quyết tâm đi tìm cái chết, gương mặt Lạc Lang trở về vẻ bình thản thường ngày. Anh ta không hề nhìn Giảo Dao nữa, ánh mắt tìm tòi hướng về người trước mặt: "Bạc Cận Ngôn, sao anh xác định được... sát thủ hồ điệp chính là tôi?"



Bạc Cận Ngôn không đáp, cặp kính râm trên mặt anh trượt ra, rơi xuống vách đá: "Năm đó, đám sát thủ mặt nạ tập kích, sao anh biết được kế hoạch của bọn chúng mà gửi tin nhắn cảnh báo Giản Dao?"



Lạc Lang thoáng giật mình. Sau đó, trên mặt anh ta hiện lên vẻ ngỡ ngàng, lúng túng, thống khổ và quái gở... Anh ta bỗng bật cười, sau đó giơ tay đấm thật mạnh vào mu bàn tay Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn bị đau nên giật mình buông ra. Lạc Lang rơi thẳng xuống dưới. 



Giống như bươm bướm rơi vào không trung, đậu xuống phần mộ của mình. Rốt cuộc, anh ta không cần trói buộc bản thân trong kén nữa.



* * *



Giản Dao đứng bên vách núi, tiếng nói bi thương như tan biến trong đêm tối: "Vào phút cuối cùng của sinh mệnh, anh ấy chỉ cầu xin em tha thứ, nhưng em lại cự tuyệt. Đối với một người bệnh tâm thần, có phải em đã quá khắc nghiệt không?"



Gió thu phần phật thổi tung mái tóc Bạc Cận Ngôn. Trong đêm tối, Giản Dao không thể thấy rõ nét mặt anh.



"Thù hận không thể khiến người ta vui vẻ thật sự, thế nhưng tha thứ cũng không nhất định có thể cứu rỗi tâm hồn sa ngã. Anh ta bị bệnh tâm thần đã nhiều năm. Cho dù em nói một câu tha thứ thì anh ta vẫn không có cách nào trở lại như người bình thường được. Cái chết của bố em có thể là nguyên nhân kích thích lớn nhất đốỉ với căn bệnh tâm thần của anh ta. Nhưng căn bệnh này do rất nhiều nguyên nhân tạo thành, trong đó yếu tố gia đình là lớn nhất. Em không cần tự trách, cứ thuận theo lòng mình. Huống chi, dù em có tha thứ hay không, những tội lỗi anh ta phạm phải bao năm qua, nhất là những sinh mệnh vô tội chết oan kia, anh ta căn bản không thể nhận được khoan thứ.



Giản Dao yên lặng rất lâu rồi khẽ tựa vào ngực Bạc Cận Ngôn. Họ lẳng lặng ôm nhau đến tận khi tiếng còi xe cảnh sát dồn dập vang lên phía sau. Mọi người sắp đến đây rồi!