Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 63 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Nhã



Tối qua Phương Thanh về đến Bắc Kinh, hôm nay liền theo đội cảnh sát hình sự đến hiện trường. Anh đeo găng tay, vẻ mặt lạnh lẽo, cả người toát lên nét hung tợn, dữ dằn.



Trong phòng bệnh bình thường của bệnh viện tư đặt giường bệnh, sô pha, các loại máy móc, quầy bar nhỏ và một nhà vệ sinh. Tất cả đều mới tinh sạch sẽ, gọn gàng rộng rãi. Mấy hôm trước, đoàn phim của Kim Hiểu Triết mượn căn phòng này quay phim. Sau khi uống một cốc trà dinh dưỡng do trợ lý đưa, cô liền bị trúng độc hôn mê.



Trà này cô uống mỗi ngày, do chính tay trợ lý pha, không hề qua tay người khác, cũng không phát hiện điều gì khác thường.



Trước mắt, cô trợ lý lo lắng gọi điện thoại báo cho Phương Thanh đã bị liệt vào diện đối tượng khả nghi đầu tiên. Mà chứng cứ xác thực hơn chính là phần thuốc độc còn sót lại tìm thấy trong nhà cô ấy.



Nhưng Phương Thanh luôn cảm thấy có điều khác thường. Bởi anh biết cô trợ lý này đã đi theo Kim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa, trực giác mách bảo anh rằng, cô gái kia có thể gọi điện thoại báo cho anh đầu tiên thì chắc chắn không có ý đồ xấu. Nếu bắt lầm người thì đồng nghĩa với việc người trong sạch bị oan ức và nguy hiểm vẫn rình rập bên cạnh Kim Hiểu Triết. Thế nên Phương Thanh nhất định phải điều tra rõ chuyện này.



Anh đứng chết lặng trong phòng bệnh. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cười trêu: “Lão Phương, đau lòng thế à? Không phải anh là bạn trai tin đồn của ngôi sao nữ kia đấy chứ?”



Phương Thanh liếc nhìn anh ta, mơ hồ hỏi lại: “Cậu đoán xem?”



Trên thực tế, cảnh sát chưa vội đưa ra kết luận về vụ án này, bởi vì cô trợ lý kia luôn khóc lóc kêu oan trong phòng tạm giam. Vậy nên hôm nay, các đồng nghiệp bên phòng giám định đến hiện trường điều tra lần nữa.



Nhưng vị cảnh sát hình sự của tổ chuyên án xung phong đến đây hỗ trợ tỉnh rồi, thậm chí không ít lần cản trở họ tác nghiệp.



Nhân viên giám định đang kiểm tra từng tấc sàn nhà, bất ngờ thấy được một bóng dáng cao lớn đang quỳ mọp trên mặt đất, còn săm soi kỹ càng, tỉ mỉ hơn cả họ. Phương Thanh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt đất, không bỏ qua bất cứ manh mối nào.



Nhân viên giám định nhắc nhở: “Đồng chí, anh cản trở chúng tôi rồi…”



“À...xin lỗi.” Phương Thanh nói thế nhưng vẫn ngoan cố không di chuyển vị trí.



Lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà lại phát hiện một người đang lúi húi tìm kiếm ở đó, chiếc thang của họ cũng bị anh ta trưng dụng.



Mấy nhân viên giám định đều nghẹn lời.



Phương Thanh bỗng cười ha hả: “...Có phát hiện, qua đây nào.”



Mọi người đều kinh ngạc chạy đến.



Trước mắt Phương Thanh là một đường ống thông gió chật hẹp tối om của hệ thống điều hoà trên trần. Tuy hẹp nhưng nếu ai có vóc dáng nhỏ nhắn vẫn có thể miễn cưỡng trườn qua được. Phía trên vốn phải đóng đầy bụi nhưng lại sạch sẽ bất thường, chứng tỏ từng có người trườn qua đây. Trên màn sáo lá sách, Phương Thanh phát hiện được một chút nước đọng màu nhàn nhạt cực kỳ nhỏ. Ngay bên dưới lỗ thông gió này chính là quầy bar. Phương Thanh biết rõ, Kim Hiểu Triết không thích uống trà quá nóng hoặc quá lạnh nên luôn để nguội bớt mới dùng. Trước kia, lúc uống trà sen ở thành phố cổ, cô cũng có thói quen như vậy. Mỗi lần Phương Thanh uống ừng ực hết cả cốc trà còn bị cô mắng là như trâu uống nước…




Kim Hiểu Triết chợt nghẹn ngào. Cô cảm giác mắt mình đã cay xè, đành hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự run rẩy.



“Ừm, em biết.” Cô lí nhí đáp.



Em biết, thật ra...em luôn biết rất rõ.



Dường như Phương Thanh cũng trầm lặng hơn trước kia. Anh ngồi thêm một lát mới buông lời từ giã: “Gặp em rồi, anh cũng an tâm. Anh đi đây. Bảo trọng.”



Kim Hiểu Triết nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Cho đến khi anh đi đến cửa, cô mới khẽ gào lên: “Anh dám đi?”



Bóng lưng Phương Thanh khựng lại, nhưng anh không quay đầu: “Em nói gì?”



“Em nói…” Kim Hiểu Triết vươn tay che kín đôi mắt mình, không để anh nhìn thấy, nghẹn ngào nói: “Phương Thanh, anh đừng đi.”



Bên tai chợt yên ắng giây lát, sau đó là tiếng bước chân anh lại gần lần nữa. Trong khoảnh khắc anh ngồi xuống mép giường, ôm chặt vai cô, Kim Hiểu Triết liền vùi mặt vào lòng anh. Đây là hương vị xa cách đã lâu, nhung nhớ đã lâu, lồng ngực dày rộng, rắn chắc và ấm áp. Giờ phút này, cô vô cùng an tâm. Rốt cuộc cô đã hiểu, đời này nếu thiếu anh thì không thể nào trọn vẹn được.



Cả người Phương Thanh nóng rực, trái tim cũng sôi sục. Ánh mắt đong đầy, nét cười, anh thì thầm bên tai cô: “Làm lành nhé?”



Kim Hiểu Triết đáp lại bằng nụ hôn say đắm.



Hai người bình thản ôm nhau, cùng ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố này mênh mông rộng lớn, đặc sắc muôn màu, có vô số khả năng, muôn vàn hy vọng cũng như nguy cơ. Nhưng giờ khắc này, hai người họ yên lặng ngồi bên nhau, giống hệt như trước đây khi họ ngồi bên nhau cạnh bức tường thành cổ. Khi ấy, tuổi trẻ ngông cuồng, họ như có được toàn bộ thế giới. Giờ đây họ đã hiểu, hai người chỉ là hai hạt bụi li ti giữa trần đời, trơ mắt nhìn sóng đời thăng trầm hỗn loạn.



“Lần này, anh phải đi bao lâu?” Cô tựa vào lòng anh, khẽ hỏi.



Thật ra Phương Thanh cũng không biết đáp án chính xác, nên anh cân nhắc chốc lát rồi đáp: “Chắc tầm một, hai tháng.”



“Có nguy hiểm gì không?” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.



Phương Thanh có chút bối rối, không biết nói sao. Sát thủ mặt nạ, kẻ thù bí hiểm sát hại Phó Tử Ngộ, làm Bạc Cận Ngôn bị mù, khiến anh và An Nham trọng thương. Hơn nữa họ còn không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu thế lực đằng sau. Chuyến đi này phải mất bao lâu?



Anh đưa tay che mắt cô, khẽ mỉm cười: “Nghĩ gì vậy? Đi làm nhiệm vụ sao có thể ngày nào cũng gặp nguy hiểm chứ. Anh nhất định sẽ an toàn trở về.”



Anh nhất định sẽ sống sót trở về bên em.