Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 64 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Nhã



An Nham đứng bên cạnh bồn hoa, tâm trạng như vầng trăng lơ lửng trên trời, bị mây đen quấn quanh. Trước mắt cậu là một cặp đẹp đôi đứng dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, nơi bụi hoa cách cậu vài mét. Nam cao ráo, mặc sơ mi áo vest hết sức lịch lãm. Nữ xinh đẹp làm lu mờ cảnh sắc xung quanh.



Chàng trai nói: “Bàng Bàng, anh yêu em thật lòng. Anh đã yêu em bốn năm rồi, vốn định bày tỏ nhưng lúc đó,em lại nói với mọi người mình đã có bạn trai là cảnh sát…”



Cố Bàng Bàng lạnh nhạt: “Đã biết tôi có bạn trai rồi, anh còn tìm tôi làm gì?”



An Nham đứng nấp ở một bên khẽ cong khoé môi.



Nhưng chàng trai kia vẫn không can tâm, gương mặt tuấn tú lộ rõ sự cố chấp trước thứ mình muốn mà không đạt được. “Bàng Bàng, mọi người chưa bao giờ thấy bạn trai em xuất hiện cả. Cho dù là cảnh sát, sao có thể một, hai năm không thấy bóng dáng chứ? Anh xem tin tức trên mạng, thấy có mấy tên lừa đảo thích giả làm cảnh sát, thật ra là nghèo rớt mồng tơi, rắp tâm lừa tình lừa tiền. Em cứ thế tin tưởng người kia vậy sao?”



Lời nói này khiến Cố Bàng Bàng ngây người. Quả thật An Nham nói đi là đi, cả năm không thấy bóng dáng, hơn nữa quả thật giống như một người hai bàn tay trắng vậy. Nhưng anh ấy sao có thể là kẻ lừa đảo được! Trong vụ án cosplay, rõ ràng anh ấy chịu trách nhiệm điều tra camera giám sát cơ mà!



“Anh đừng nói bậy bạ…” Cố Bàng Bàng vừa định phản bác, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cứng rắn và lạnh lùng vang lên phía sau: “Cậu mới là kẻ lừa đảo đấy!”



Cố Bàng Bàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay đầu liền bắt gặp gương mặt cô ngày đêm mong nhớ. Nhưng vì xa cách quá lâu, sự xuất hiện đột ngột của người ấy khiến cô có cảm giác xa lạ. Dù sao trước khi anh đi, giữa họ thật ra vẫn chưa có gì, ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng trao nhau. Nhưng cô vẫn mong mỏi chờ anh, tuyên bố với mọi người là mình có bạn trai rồi. Vừa nghĩ đến việc anh đã biết chuyện này, mặt Cố Bàng Bàng tức thì đỏ ửng.



Trong đêm tối, An Nham không hề phát hiện ra điều này. Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào tên nhãi ranh muốn dụ dỗ cô gái của mình. Tên kia cũng không ngờ đang nói xấu thì người ta xuất hiện, trong lòng chột dạ, sắc mặt trở nên khó coi.



“Biết rõ người ta đã có bạn trai con chạy đến phá đám, đúng là loại người tâm địa bất chính. Không biết gì về tôi đã đặt điều nói xấu, điều này chứng minh cậu hoặc là mưu mô âm hiểm, hoặc vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Bất kể là loại nào, con người cậu đều không đáng để Bàng Bàng giao du.”



Dù gì cũng đã theo Bạc Cận Ngôn lăn lộn một thời gian, An Nham chỉ thuận miệng bắt bẻ mấy câu cũng đủ khiến đối phương không thể phản bác, còn khiến Cố Bàng Bàng tròn mắt ngưỡng mộ, thậm chí có xu hướng dựa dẫm cậu hơn.



Tên kia vô cùng bực bội. Không ngờ người đến lại là một tên miệng lưỡi đanh thép như vậy. Gã bắt đầu phản kích: “Tôi không đáng để Bàng Bàng giao du? Vậy xin hỏi anh cảnh sát trẻ đây, tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm của dự án 211 lẫy lừng, còn anh thì sao? Trình độ học vấn của anh liệu có hơn tôi không? Anh có thể mang đến hạnh phúc cho Bàng Bàng sao?”



Cố Bàng Bàng biến sắc, vừa định ngăn cản, nào ngờ chàng trai đứng bên cạnh đã thản nhiên đáp trả: “Thạc sĩ tuyển thẳng ngành Khoa học máy tính của Đại học Thanh Hoa.”



Gã tình địch á khẩu.



Cố Bàng Bàng tròn xoe mắt.



Gã không màng phong độ, hét toáng lên: “Không thể nào! Đồ lừa đảo!”



An Nham hờ hững bấm vài cái trên di động, sau đó dựa trước mặt gã, khiến đối phương nhất thời câm nín. Cậu dễ dàng tìm lại được hồ sơ học bạ của mình ở Đại học Thanh Hoa có kèm ảnh thẻ rất rõ ràng. Lúc này, trong đầu gã chỉ hiện lên một suy nghĩ:Mình đã quá coi thường người đàn ông trước mặt rồi.



Ánh mắt Cố Bàng Bàng nhìn An Nham vô cùng phức tạp. Cô vẫn cho rằng anh tốt nghiệp trường cảnh sát, không ngờ lại là trùm IT siêu cấp. Nhưng nghĩ lại, quả thật cô chưa bao giờ hỏi anh mấy việc này, bởi vì cô hoàn toàn không chú trọng đến chuyện đó mà.



Gã tình địch vẫn chưa từ bỏ ý đồ, mặt đỏ gay, cười khẩy: “Tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa thì sao? Thiếu gì người tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh phải đi bán thịt heo kìa! Tôi tốt nghiệp xong liền quản lý công ty của gia đình, có nhà có xe ở Bắc Kinh, còn anh có cái gì? Chẳng phải đã để Bàng Bàng ở căn nhà trọ nhỏ xíu kia sao?”




Nhưng gần đến bước cuối cùng, họ mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng. Họ không có “áo mưa”. Trên người cậu không có, nhà cô đương nhiên lại càng không. Gương mặt tuấn tú của An Nham đỏ ửng. Cậu vờ thản nhiên ngồi dậy. “Để anh đi mua.”



“Ừm.” Cố Bàng Bàng quấn chăn che kín thân thể. Nhưng giờ phút này, cô không muốn lìa xa cậu dù chỉ một giây.



Thế là hai người cùng nhau xuống lầu, tìm được cửa hàng tiện lợi. Cả hai mặt đỏ như gấc, thuận lợi mua được món đồ kia.



Trong làn gió ngày thu mát rượi, hai người tay trong tay đi về nhà cô. An Nham chợt cười: “Anh cảm thấy bản thân đang hạnh phúc chết đi được.”



Cố Bàng Bàng ôm thật chặt tay cậu, rụt rè nói: “Em cũng vậy.”



Dĩ nhiên, quá trình sau đó không mấy suôn sẻ. Chính là vấn đề kia, bất cứ tên trai tân quá tuổi nào đến thời khắc tu thành chính quả đề khó tránh khỏi có chút mất khống chế. Lần đầu tiên ấy, luôn kết thúc...ừm, khá nhanh.



Trong tấm chăn nóng hừng hực, An Nham ôm lấy thân thể trắng nõn của Cố Bàng Bàng, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn bối rối: “Vừa rồi, anh hơi kích động, không tính...Lại lần nữa.”



Mặc dù Cố Bàng Bàng vừa đau vừa sợ, nhưng thấy An Nham lúng túng như vậy không nhịn được vươn tay ôm lấy gương mặt cậu. Cô thật muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này: Cậu vĩnh viễn ôm cô, ở bên cạnh cô.



***



Sáng sớm hôm sau, ở chốn Vân Nam xa xôi, Bạc Cận Ngôn nhận được tin nhắn của An Nham. Bởi vì không nhìn thấy nên di động của anh cũng được cài đặt chức năng tự đọc.



Trong màn sương buổi sớm, Bạc Cận Ngôn tựa vào giường, nghe giọng nữ máy móc đọc tin nhắn: Lão đại, thể nghiệm lần đầu trở thành đàn ông đích thực là như thế nào?



Bạc Cận Ngôn nhíu mày, nói với Giản Dao: “Đầu óc An Nham có vấn đề rồi phải không? Chẳng lẽ cậu ta định gửi quảng cáo đồi truỵ cho anh à?”



Giản Dao bật cười, ngẫm nghĩ một lúc chợt lĩnh ngộ: “Lẽ nào cậu ấy và Cố Bàng Bàng…”



Bạc Cận Ngôn hiểu ra, sau đó “ồ” một tiếng. Anh trực tiếp cầm điện thoại lên thu âm câu trả lời: “Thật đáng tiếc, tôi nghĩ thể nghiệm của hai chúng ta không cùng mức độ và đẳng cấp.” Giản Dao bèn đánh vào vai anh một cái



An Nham nhanh chóng hồi âm: “F*ck!”



***



Tại Bắc Kinh, An Nham đỏ mặt buông điện thoại xuống, mỉm cười nhìn cô gái mềm mại đang tựa vào lòng mình ngủ say. Cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô rồi khẽ vuốt ve. Tối qua, họ đã ôm nhau ngủ. Cô nói mình sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, cũng không còn lo sợ về tương lai. Cô nói một mình cô ở Bắc Kinh phải nỗ lực phấn đấu vì tương lai của họ, giống như anh bạn trai cảnh sát hình sự của mình.



Nghĩ đến đây, An Nham chỉ thấy trái tim kích động dâng trào. Cậu biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ do dự nữa. Cậu nôn nóng muốn được ôm lấy tương lai của mình và người thương.



HẾT PHẦN 3