Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 78 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Le Nguyen



Trời còn chưa sáng hẳn, cả thị trấn được bao phủ trong màn sương xám xịt. Tất cả vẫn yên tĩnh tựa như đêm qua chưa từng có gì xảy ra.



Tống Khôn tựa người vào thành giường, lộ ra hơn nửa bả vai và một cánh tay, một thuộc hạ hiểu sơ về y khoa đang tỉ mỉ băng bó cho gã. Hốc mắt gã đỏ ngầu, trán hằn lên gân xanh, gằn giọng hỏi thuộc hạ: “Ôn Dung vẫn chưa về sao?”



Thuộc hạ dè dặt đáp: “Hôm qua bác sĩ Ôn lên núi chữa bệnh cho một thôn dân, tối nay mới về ạ.”



Tống Khôn hừ lạnh.



Tần Sinh ngồi bên cạnh bị trầy xước ở mặt, vết thương trên lưng không nặng, lặng lẽ châm một điếu thuốc. Không khí trong phòng đè nén đến ngạt thở.



Bạc Cận Ngôn cũng đang hút thuốc trên sô pha. Mắt kính anh phản chiếu ánh sáng, cả người vừa sắc nét vừa lạnh lùng. Triệu Khôn đứng cách xa nhất, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Tống Khôn hỏi: “Triệu Khôn, chú đang nhìn gì vậy?”



“Không có, đang suy nghĩ thằng nhóc A Thần bây giờ đến đâu rồi.”



Trong tổ chức, trước giờ Triệu Khôn là người trọng tình nghĩa nhất. Nghe thấy lời anh, lòng Tống Khôn đau như dao cắt. Trịnh Thần đi theo gã lâu năm, trung thành một lòng, nào ngờ lại ra đi đột ngột như vậy? Đồng thời gã cũng cảm giác nỗi trống rỗng bất lực nào đó bất giác xộc thẳng lên đầu. Dù bắt được tên cớm nằm vùng đã diệt trừ mối hận trong lòng, nhưng trong một đêm gã mất đi hai đại tướng cũng là sự thật. Có điều, Cố An là cảnh sát nên gã chẳng hề thấy tiếc, đổi được Rắn Mặt Cười, ngược lại vừa ý vô cùng.



Gã nói: “A Thần không có người thân, hãy giải quyết hậu sự cho chú ấy long trọng vào.”



Mọi người đều đồng loạt thưa vâng.



Tống Khôn lại nói: “Đã loại trừ được tên cảnh sát, nơi này xem như an toàn, nhưng chỉ sợ bình yên không lâu đâu. Phần tài liệu kia từng rơi vào tay cảnh sát, mặc dù không ghi rõ vị trí chỗ này, nhưng dù sao tôi cũng không yên lòng. Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, sau đó Tần Sinh và Triệu Khôn dẫn Rắn đi kiểm kê tài sản rồi nhanh chóng lên kế hoạch, ba ngày sau chúng ta rút.”



Bạc Cận Ngôn nở nụ cười: “Lão đại, đi đâu?”



Tống Khôn nhìn về phía anh, cười đáp: “Miến Điện.”



***



“Họp” xong, Bạc Cận Ngôn trở về ngôi nhà đang ở tạm. Vừa đẩy cửa ra, anh thấy Giản Dao đang thẫn thờ nhìn mây trôi ngoài cửa sổ.



Anh cởi kính, đặt trên bàn phòng khách, tim bỗng đập thình thịch. Bởi vì tìm không được nguyên do nên anh thầm khinh bỉ bản thân, sau đó đi đến nắm chặt tay cô.




Bạc Cận Ngôn lắc đầu.



Cô mỉm cười: “Tối về em sẽ nấu nước cho anh uống. Anh đừng uống nước lã giống họ. Hôm qua em thấy anh trực tiếp uống đấy.”



Bạc Cận Ngôn khẽ cười: “Tuân lệnh.”



Giản Dao cũng phì cười. Không ngờ đi được nửa đường thì bị hai tên đàn em cản lại: “Anh Rắn, chị dâu, xảy ra chuyện rồi. Lão đại gọi anh chị mau đến nhà Triệu Kiện ở phía trước ạ!”



Triệu Kiện là ai? Chính là một mãnh tướng dưới trướng của Tống Khôn, tuy địa vị không cao bằng Ngũ La Hán, nhưng cũng là một nhân vật thăng tiến rất nhanh gần đây. Gã đi theo Tống Khôn lâu năm, trong tay nắm kha khá chuyện làm ăn quan trọng của Phật Thủ.



Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa đến cửa nhà Triệu Kiệt đã thấy đám đông rối loạn. Họ còn ngửi thấy mùi máu nồng nặc lan tỏa trong không khí.



Hai người đi vào, thấy Tống Khôn mặt mày tái mét ngồi trên sô pha trong phòng khách, Triệu Khôn và Tần Sinh đứng bên cạnh.



“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?” Bạc Cận Ngôn hỏi thăm.



Tống Khôn hất cằm: “Cậu tự xem đi.”



Bạc Cận Ngôn được Giản Dao dìu đến cửa, lòng khẽ giật mình. Máu chảy lênh láng gần cửa đã sắp khô. Một người ngồi tựa bên giường bị chặt đứt đầu trông ghê rợn tột độ. Đầu người đó bị vứt ở góc tường, trông như đã lăn vài vòng trong vũng máu. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhận ra đây chính là thủ cấp của Triệu Kiện.



Trên bức tường phía sau giường treo một chiếc mặt nạ quốc vương, dưới mặt nạ là một hàng chữ bằng máu nổi bật qua ánh đèn leo let:



“Bọn mày không giết được tao đâu.



J.”



Ký tên là J. Trong căn phòng xa lạ âm u tanh mùi máu này đột ngột xảy ra vụ hung án. Giản Dao chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc tới đảo loạn toàn bộ lòng dạ cô. Cô hoàn toàn không ngờ đến, thuở sinh thời còn nhìn thấy chữ J này lần nữa. Bởi vì chữ viết kia giống hệt với nét chữ đã để lại lúc sát thủ hồ điệp giết Phùng Duyệt Hề.



Đầu cô phút chốc nảy sinh rất nhiều ý niệm: Lạc Lang vẫn chưa chết ư? Không, không, cho dù Lạc Lang thật sự chưa chết, anh ấy cũng tuyệt đối không thể là một thành viên trong nhóm sát thủ mặt nạ. Anh ấy từng đánh lén một sát thủ mặt nạ để liều mạng cứu cô. Anh ấy từng cảnh báo họ không được đến công viên Anime. Cuộc đời Lạc Lang đều sống trong áy náy và gông xiềng, bởi vậy, anh ấy chú trọng đạo đức còn hơn hẳn người bình thường. Lạc Lang hoàn toàn không phù hợp với phác họa của sát thủ nạ, càng không có khả năng nhập bọn với đám hung tàn ấy.



Vậy sao chữ J này lại xuất hiện lần nữa?



Lòng Giản Dao đột ngột túa mồ hôi lạnh: Lẽ nào họ đã nhầm lẫn, vốn dĩ người giết chết Phùng Duyệt Hề không phải là Lạc Lang? Sát thủ hồ điệp… không phải là Lạc Lang ư?