Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 79 :

Ngày đăng: 17:17 18/04/20


Type: Le Nguyen



“Rắn.” Tống Khôn gọi.



Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đồng thời quay người lại.



Nụ cười của Tống Khôn phủ một màu u ám: “Tìm ra tên đang giở trò quỷ sau lưng tôi. Nếu không tìm ra…” Gã ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, “Tôi sẽ phải giết cậu. Cậu đã khẳng định giết Cố An sẽ không còn nỗi lo về sau. Mọi chuyện đều xảy ra từ sau khi cậu đến trấn. Tôi không thích phiền phức, ai mang đến phiền phức cho tôi, tôi sẽ giết kẻ ấy.”



Bạc Cận Ngôn lặng thinh. Tầm mắt của Tống Khôn dừng lại trên người Triệu Khôn: “Nghe rõ lời tôi nói chưa?”



Triệu Khôn lạnh mặt nhìn Bạc Cận Ngôn: “Nghe rõ rồi.”



Tống Khôn nhanh chóng dẫn mấy người khác rời đi. Triệu Khôn đóng cửa phòng lại, bên trong chỉ còn ba người họ.



Bạc Cận Ngôn cởi kính ra, siết chặt tay Giản Dao: “Anh nói rồi, dù những hình ảnh chúng ta nhìn thấy ly kỳ phức tạp cỡ nào đi nữa, chỉ cần đi từng bước một thì luôn có thể tìm ra chân tướng. Máu trên mặt đất còn chưa khô hết, hung thủ căn bản chưa đi xa. Chỉ cần tìm được hắn thì có thể giải được mối nghi ngờ tưởng phức tạp nhưng thực chất đơn giản vô cùng.”



Lời anh đầy ám chỉ, Giản Dao có chút thảng thốt rồi gật đầu, nỗi hoảng loạn trong lòng dần dần tan biến. 



Bạc Cận Ngôn quan sát hiện trường một lượt. Triệu Khôn nhìn chằm chằm thi thể Triệu Kiện, cười khổ: “Trước đây tôi từng làm cảnh sát vài năm ở nội địa, không ngờ có một ngày lại phải điều tra hung án trong hang ổ tội phạm thế này.”



Bạc Cận Ngôn hào hứng nói: “Ồ, như vậy chẳng phải thú vị hơn sao? Giống như cầm lấy một con dao hai lưỡi, chỉ có tài ba hơn người như chúng ta mới có thể trở thành kẻ cầm dao.”



Triệu Khôn nhất thời á khẩu. Giản Dao cười vỗ vai anh ta: “Anh ấy luôn như vậy, từ từ anh sẽ quen thôi.”



Triệu Khôn cũng cười gượng: “Nhưng bây giờ chúng ta không có dụng cụ, cũng không có bất cứ phương pháp giám định nào, làm sao phá án? Anh xem dấu tay bên cạnh thi thể đi, ngay cả một vân tay cũng không cách nào kiểm tra được.”



“Phá án không thể thiếu vật chứng và chứng cứ, nhưng biết được thủ phạm là ai thì không cần thiết nữa.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp.



Triệu Khôn đã sớm nghe danh hai vị chuyên gia tâm lý tội phạm này, có khi chỉ đi một vòng hiện trường đã có thể suy đoán ra đặc thù của tội phạm. Anh ta bèn thích thú khoang tay trước ngực, chờ đợi đáp án của họ.
Lúc nói lời này, cô nhìn Ôn Dung chòng chọc không hề chớp mắt. Ánh mắt của Ôn Dung trầm tĩnh như nước.



“Ừ.” Tống Khôn gật gù, “Nói có lý.” Gã nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. “Làm khá lắm, mọi người cứ tiếp tục điều tra. Khi moi được tên đồng bọn của Cố An ra, tôi phải lột da hắn ném xuống sông cho cá ăn.”



Triệu Khôn bưng cốc trà lên định uống thì Bạc Cận Ngôn đã lên tiếng: “Triệu Khôn.” Triệu Khôn giật mình, đặt cốc trà xuống. Bạc Cận Ngôn mỉm cười, “Hôm nay nhờ có Triệu Khôn giúp mới có những phát hiện vừa rồi.”



Triệu Khôn thoáng nhìn Tống Khôn, gã khẽ gật đầu, anh ta liền mỉm cười khiêm tốn: “Khách sáo rồi!” Rồi nhìn cốc trà trước mặt, sau đó nhìn về phía Tống Khôn.



Giản Dao ngẩng đầu nhìn ấm nước đang sôi sùng sục. Nước trà trước mặt Tống Khôn đã uống ít nhất hai lượt. Bạc Cận Ngôn chỉ cúi đầu trầm mặc.



Tống Khôn không phải nhân vật đơn giản, chỉ trong tích tắc đã đoán được ẩn ý của họ qua lời nói và sắc mặt. Tầm mắt gã từ từ chuyển sang ấm trà trước mắt. Tần Sinh cũng đặt cốc trà xuống.



Tất cả đều yên tĩnh như tờ, trong không khí như xuất hiện một sợi dây cung căng cứng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ mồn một. Vào lúc này, đột ngột có người cất tiếng cười sang sảng.



Là Ôn Dung!



Trong chớp mắt, bốn người đều đồng thời rút súng, hành động vừa nhanh nhạy vừa nhẹ nhàng như tiếng chim vỗ cánh. Súng của Triệu Khôn và Giản Dao đều nhắm thẳng vào Ôn Dung, Tần Sinh đứng bên cạnh Ôn Dung cũng rút súng chĩa vào trán hắn.



Súng của Ôn Dung nhắm ngay huyệt thái dương của Tống Khôn.



“Suỵt…” Ôn Dung nhẹ nhàng nói, “Nghe tôi nói này, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”



Dù sao Tống Khôn cũng được xưng tụng là nhân vật số một của giới xã hội đen đã nửa đời người, trong tình huống khẩn trương như vậy, vẻ mặt gã không hề có chút hoảng hốt. Tống Khôn bình tĩnh bưng cốc trà lên uống thêm một hớp, sau đó mới cười hỏi Ôn Dung: “Cậu đã bỏ gì vào trong trà? Triệu Kiện là do cậu giết?”



Tuy rằng Tống Khôn đang cười, nhưng giọng điệu âm trầm kia lại toát lên uy lực khiếp đảm.



Có điều, uy lực đó không đe dọa được Ôn Dung. Nụ cười của anh ta vẫn ôn hòa như lúc ban đầu: “Yên tâm đi lão đại, độc không chết người đâu, chẳng qua là để tôi có thể tự do làm chút chuyện thôi. Người là tôi giết, còn vì sao tôi làm như vậy, chi bằng hỏi thử ba người… cảnh sát đối diện anh đi?”