Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 4 : Chuyển Trường, Buổi Học Bị Náo Loạn
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
Sáng hôm sau, Dương Vũ tỉnh lại thì đã không thấy Nhã Khuê ở đâu nhưng trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa ăn, kèm theo một tờ ghi chú nhắc nhở đi học đàng hoàng.
Hắn đọc được thì thở dài chán nản, thầm nghĩ hứa hẹn rồi thì phải làm a, dù sao mỗi ngày đều được làm chuyện kia, bản thân hắn coi như không lỗ.
Đem một đống sách vở lớp 10 bỏ vào balo, dù gì hắn năm nay cũng chỉ mới 16 tuổi nên Nhã Khuê chuẩn bị cho hắn như vậy. Đáng ra hai năm trước hắn đã học lớp 10, nhưng cảm thấy tuổi tác nhỏ quá nên thôi, đi ra ngoài đánh nhau oánh lộn vẫn vui hơn nhiều.
-Ethel, đi học chưa vậy?
Bước chân ra ngoài căn phòng, Dương Vũ kêu to lên. Ethel trong bộ đồng phục vội vã bước ra ngoài nhìn hắn rồi gật đầu, cả hai chậm rãi bước đến trường.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến một ngôi trường cấp 3 có tên “Edule”. Nhìn quang cảnh ngôi trường khiến Dương Vũ có chút hoài niệm, còn cảm thấy buồn cười rằng mình từng bỏ nơi đây hai năm để du hành, chẳng biết cuộc đời học sinh nó như thế nào.
-Tôi đi đến phòng hiệu trưởng nhận lớp, cậu vào lớp của mình trước đi!
Đi đến văn phòng trường, Dương Vũ nói với Ethel rồi một mạch đi vào phòng hiệu trưởng. Ethel thấy hắn đi rồi cũng một mình mà đi vào một dãy nhà.
-Yo, hiệu trưởng, lâu ngày không….gặp….
Dương Vũ đi đến phòng hiệu trưởng, một cước mở của ra, thản nhiên mà nói. Nhưng thấy người bên trong là ai khiến hắn há hốc mồm, lời muốn nói bị chặn ngay ở cổ họng.
Chỉ thấy trên bàn làm việc không phải là bóng dáng già nua của một ông lão như trong trí nhớ của hắn, mà là một đại tuyệt sắc mỹ nhân!
Tóc đen dài như thác nước, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào mê người. Da thịt thì trắng như tuyết, hai quả đào trước ngực như muốn phá áo mà râ, cặp chân dài thon thả, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt sắc.
-Cổ là ai? Tên già kia đâu rồi?
Trong đầu Dương Vũ là vô số câu hỏi được đặt ra khiến đầu óc hắn lúc này như bốc khói, ánh mắt mê muội. Nhưng một giây sau hắn liền thanh tỉnh, giai nhân trước mặt, không nhìn ngắm một tí thì sao được?
Thấy ánh mắt Dương Vũ chăm chăm nhìn vào cơ thể mình, ánh mắt như muốn lột sạch cản trở ra mà khám phá thì cô nàng này không khỏi mặt có chút đỏ, nói:
-Cậu là Dương Vũ sao?
-Ừm! Cô là…
Dương Vũ không chút nể nàng nói, ánh mắt còn ngắm nghía các bộ vị khác trên cơ thể vị hiệu trưởng xinh đẹp này. Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Ông nội bảo ta, khi nào ngươi quay lại học thì cho chuyển trường!
-Hả? Lão già kia kêu ta chuyển trường?
Dương Vũ lần này là ngạc nhiên thật sự. Đang yên đang lành, chuyển trường là thế nào?
Dường như nhìn ra được thắc mắc của Dương Vũ, cô nàng cười cười giải thích:
-Đừng trách ông ấy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, cũng tại ngươi mà ra cả chứ ai?
Dương Vũ nghe được lại càng lâm vào mây mù, nhưng hắn vẫn im lặng mà nghe cô nàng nói tiếp:
-Hẳn là hai năm nay ngươi gây ra không ít chuyện?
Hiệu trưởng cười cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn hắn. Lúc này Dương Vũ mới sực tỉnh. Castlic là quốc gia có số người hiểu biết ma pháp nhiều nhất thế giới, vì vậy ở đây có một cơ quan đặc biệt gọi là Cục Tình báo Ma pháp, bao nhiêu tin tức về những tay to mặt lớn hoặc gà mờ về ma pháp đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đương nhiên chuyện hắn hai năm nay có cái hung danh “Huyết Thiên Ma Vương” thì hầu như mọi người có quyền lực không ai không biết. Thông hiểu vấn đề, Dương Vũ lúc này bình thản nói:
-Nhưng ta quay lại chỉ cầu một cuộc sống yên ổn a!
-Thì chúng ta cũng có đuổi hay truy sát ngươi đâu? Nhưng để ngươi học ở cái trường ma pháp cấp thấp này thì với cái tính không biết điệu thấp của ngươi, nơi đây sẽ bị san thành bình địa a!
Hiệu trưởng cười cười, rồi từ ngăn bàn lấy ra một tờ giấy đưa cho Dương Vũ:
-Đây là lời mời từ học viện Este, hi vọng ngươi có thể qua đó làm học sinh. Nhưng ngươi muốn ở lại đây thì không được, ông nội không cho phép a.
Dương Vũ thầm nguyển rủa cái lão già keo kiệt kia rồi cầm lấy tờ giấy. Đọc một lượt, hắn cảm thấy đãi ngộ cũng không tệ, nhưng mỗi đêm triền miên với Nhã Khuê sẽ bay đi mất. Hắn có chút không đành lòng mà hỏi:
-Này, nếu như ta không đi học nữa thì sao?
-Năm tỉ đô la của ngươi không thể nuôi ngươi dù chỉ nửa năm a!
Nghe được vị hiệu trưởng mỹ nhân này nói, Dương Vũ không khỏi thở dài. Ở bên ngoài, hắn quả thật là một đại tỷ phú không sai, ít ra cũng giàu top 10 thế giới, thế nhưng ở đây cũng chỉ như trẻ con tiết kiệm tiền đủ để mua kẹo nửa năm!
Hắn lại cũng chưa có bằng cấp gì ở đây, bằng cấp Havard, gì gì kia bên ngoài vào đây cũng chỉ như giấy lộn mà thôi. Vì vậy ít nhất hắn phải có bằng cấp 3 ở đây mới được phép đi làm. Với lại, dùng cái bằng cấp 3 của trường cùi mía nhất Castlic này còn hơn bằng thạc sĩ của Havard nhiều lắm!
-Được rồi, thế thì ta đồng ý!
Dương Vũ nuốt nước mắt vào trong mà ngậm ngùi nói. Cô nàng nghe vậy thì cười thỏa mãn, trước tiên bố trí hắn một lớp mà hôm nay không có tiết thực hành ma pháp rồi cho học tạm một ngày, sáng hôm sau sẽ đưa hắn đến học viện Este.
Ủ rũ đi tới một cái lớp học có ghi 10A2, Dương Vũ thở dài, theo vị hiệu trưởng kia mà đi vào. Bên trong lớp khi thấy hiệu trưởng bước vào thì kinh ngạc không dứt, tiếng nói chuyện cũng im lặng lại.
-Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới, tuy chỉ học nội trong ngày hôm nay, thế nhưng vẫn mong mọi người chiếu cố dùm!
Cô nàng lúc này không còn cười vui như ở văn phòng mà lúc này lộ rõ vẻ uy nghiêm mà một hiệu trưởng nên có. Ánh mắt tất cả học sinh cả lớp tò mò nhìn bên ngoài cửa, chẳng biết tên nào chuyển tới đây lại chỉ học có một ngày.
-Vào đi!
Cô nàng nghiêm nghị nói, cùng lúc đó Dương Vũ một mặt ủ rũ đi vào, nhưng nhìn thấy bên trong lớp học thì ánh mắt tức thì sáng ngời, vẻ mặt đưa đám như bị quét đi đâu mất.
-Dương Vũ, mong được chiếu cố!
Hắn đi vào rồi cúi đầu, khi đứng thẳng lại vuốt tóc ra vẻ soái ca sau đó lạnh nhạt nói. Hơn ba phần tư học sinh là nữ nhìn thấy Dương Vũ đẹp trai lại còn ngầu lòi thì không khỏi trái tim đập thình thịch, dùng ánh mắt hoan nghênh mà nhìn tới hắn. Đám con trai còn lại nhìn hắn thì trong lòng khó chịu, mặt cười nhưng lòng không cười, thầm may mắn ngày mai tên này chuyển đi chứ không con gái lớp này không có duyên với họ mất.
Hai giáo viên trên kia thầm than thở, cái tên này quả thực không biết điệu thấp một chút nào, đặc biệt là vị hiệu trưởng có vẻ ngạc nhiên. Này mới một phút trước còn mang vẻ mặt như đi đưa đám a, sao lại lật mặt nhanh vậy chứ?
Sau khi hiệu trưởng đi ra ngoài, giáo viên đó bắt đầu bảo cả lớp xem có ai tình nguyện ngồi với hắn không. Đám con trai tất nhiên là không rồi, còn đem cặp lên chắn ghế. Nhưng đám nữ còn lại thì tranh nhau cho tới bể đầu chảy máu. Nhiều cô nàng lại còn sút bay thằng con trai bên cạnh, ánh mắt mời gọi mà nhìn tới Dương Vũ, cả lớp học tức thì thành một cái chiến trường. Đám con trai ngồi bệt dưới đất dùng ánh mắt oán hận nhìn tới Dương Vũ nhưng không dám về lại chỗ ngồi.
Hắn đọc được thì thở dài chán nản, thầm nghĩ hứa hẹn rồi thì phải làm a, dù sao mỗi ngày đều được làm chuyện kia, bản thân hắn coi như không lỗ.
Đem một đống sách vở lớp 10 bỏ vào balo, dù gì hắn năm nay cũng chỉ mới 16 tuổi nên Nhã Khuê chuẩn bị cho hắn như vậy. Đáng ra hai năm trước hắn đã học lớp 10, nhưng cảm thấy tuổi tác nhỏ quá nên thôi, đi ra ngoài đánh nhau oánh lộn vẫn vui hơn nhiều.
-Ethel, đi học chưa vậy?
Bước chân ra ngoài căn phòng, Dương Vũ kêu to lên. Ethel trong bộ đồng phục vội vã bước ra ngoài nhìn hắn rồi gật đầu, cả hai chậm rãi bước đến trường.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến một ngôi trường cấp 3 có tên “Edule”. Nhìn quang cảnh ngôi trường khiến Dương Vũ có chút hoài niệm, còn cảm thấy buồn cười rằng mình từng bỏ nơi đây hai năm để du hành, chẳng biết cuộc đời học sinh nó như thế nào.
-Tôi đi đến phòng hiệu trưởng nhận lớp, cậu vào lớp của mình trước đi!
Đi đến văn phòng trường, Dương Vũ nói với Ethel rồi một mạch đi vào phòng hiệu trưởng. Ethel thấy hắn đi rồi cũng một mình mà đi vào một dãy nhà.
-Yo, hiệu trưởng, lâu ngày không….gặp….
Dương Vũ đi đến phòng hiệu trưởng, một cước mở của ra, thản nhiên mà nói. Nhưng thấy người bên trong là ai khiến hắn há hốc mồm, lời muốn nói bị chặn ngay ở cổ họng.
Chỉ thấy trên bàn làm việc không phải là bóng dáng già nua của một ông lão như trong trí nhớ của hắn, mà là một đại tuyệt sắc mỹ nhân!
Tóc đen dài như thác nước, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào mê người. Da thịt thì trắng như tuyết, hai quả đào trước ngực như muốn phá áo mà râ, cặp chân dài thon thả, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt sắc.
-Cổ là ai? Tên già kia đâu rồi?
Trong đầu Dương Vũ là vô số câu hỏi được đặt ra khiến đầu óc hắn lúc này như bốc khói, ánh mắt mê muội. Nhưng một giây sau hắn liền thanh tỉnh, giai nhân trước mặt, không nhìn ngắm một tí thì sao được?
Thấy ánh mắt Dương Vũ chăm chăm nhìn vào cơ thể mình, ánh mắt như muốn lột sạch cản trở ra mà khám phá thì cô nàng này không khỏi mặt có chút đỏ, nói:
-Cậu là Dương Vũ sao?
-Ừm! Cô là…
Dương Vũ không chút nể nàng nói, ánh mắt còn ngắm nghía các bộ vị khác trên cơ thể vị hiệu trưởng xinh đẹp này. Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Ông nội bảo ta, khi nào ngươi quay lại học thì cho chuyển trường!
-Hả? Lão già kia kêu ta chuyển trường?
Dương Vũ lần này là ngạc nhiên thật sự. Đang yên đang lành, chuyển trường là thế nào?
Dường như nhìn ra được thắc mắc của Dương Vũ, cô nàng cười cười giải thích:
-Đừng trách ông ấy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, cũng tại ngươi mà ra cả chứ ai?
Dương Vũ nghe được lại càng lâm vào mây mù, nhưng hắn vẫn im lặng mà nghe cô nàng nói tiếp:
-Hẳn là hai năm nay ngươi gây ra không ít chuyện?
Hiệu trưởng cười cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn hắn. Lúc này Dương Vũ mới sực tỉnh. Castlic là quốc gia có số người hiểu biết ma pháp nhiều nhất thế giới, vì vậy ở đây có một cơ quan đặc biệt gọi là Cục Tình báo Ma pháp, bao nhiêu tin tức về những tay to mặt lớn hoặc gà mờ về ma pháp đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đương nhiên chuyện hắn hai năm nay có cái hung danh “Huyết Thiên Ma Vương” thì hầu như mọi người có quyền lực không ai không biết. Thông hiểu vấn đề, Dương Vũ lúc này bình thản nói:
-Nhưng ta quay lại chỉ cầu một cuộc sống yên ổn a!
-Thì chúng ta cũng có đuổi hay truy sát ngươi đâu? Nhưng để ngươi học ở cái trường ma pháp cấp thấp này thì với cái tính không biết điệu thấp của ngươi, nơi đây sẽ bị san thành bình địa a!
Hiệu trưởng cười cười, rồi từ ngăn bàn lấy ra một tờ giấy đưa cho Dương Vũ:
-Đây là lời mời từ học viện Este, hi vọng ngươi có thể qua đó làm học sinh. Nhưng ngươi muốn ở lại đây thì không được, ông nội không cho phép a.
Dương Vũ thầm nguyển rủa cái lão già keo kiệt kia rồi cầm lấy tờ giấy. Đọc một lượt, hắn cảm thấy đãi ngộ cũng không tệ, nhưng mỗi đêm triền miên với Nhã Khuê sẽ bay đi mất. Hắn có chút không đành lòng mà hỏi:
-Này, nếu như ta không đi học nữa thì sao?
-Năm tỉ đô la của ngươi không thể nuôi ngươi dù chỉ nửa năm a!
Nghe được vị hiệu trưởng mỹ nhân này nói, Dương Vũ không khỏi thở dài. Ở bên ngoài, hắn quả thật là một đại tỷ phú không sai, ít ra cũng giàu top 10 thế giới, thế nhưng ở đây cũng chỉ như trẻ con tiết kiệm tiền đủ để mua kẹo nửa năm!
Hắn lại cũng chưa có bằng cấp gì ở đây, bằng cấp Havard, gì gì kia bên ngoài vào đây cũng chỉ như giấy lộn mà thôi. Vì vậy ít nhất hắn phải có bằng cấp 3 ở đây mới được phép đi làm. Với lại, dùng cái bằng cấp 3 của trường cùi mía nhất Castlic này còn hơn bằng thạc sĩ của Havard nhiều lắm!
-Được rồi, thế thì ta đồng ý!
Dương Vũ nuốt nước mắt vào trong mà ngậm ngùi nói. Cô nàng nghe vậy thì cười thỏa mãn, trước tiên bố trí hắn một lớp mà hôm nay không có tiết thực hành ma pháp rồi cho học tạm một ngày, sáng hôm sau sẽ đưa hắn đến học viện Este.
Ủ rũ đi tới một cái lớp học có ghi 10A2, Dương Vũ thở dài, theo vị hiệu trưởng kia mà đi vào. Bên trong lớp khi thấy hiệu trưởng bước vào thì kinh ngạc không dứt, tiếng nói chuyện cũng im lặng lại.
-Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới, tuy chỉ học nội trong ngày hôm nay, thế nhưng vẫn mong mọi người chiếu cố dùm!
Cô nàng lúc này không còn cười vui như ở văn phòng mà lúc này lộ rõ vẻ uy nghiêm mà một hiệu trưởng nên có. Ánh mắt tất cả học sinh cả lớp tò mò nhìn bên ngoài cửa, chẳng biết tên nào chuyển tới đây lại chỉ học có một ngày.
-Vào đi!
Cô nàng nghiêm nghị nói, cùng lúc đó Dương Vũ một mặt ủ rũ đi vào, nhưng nhìn thấy bên trong lớp học thì ánh mắt tức thì sáng ngời, vẻ mặt đưa đám như bị quét đi đâu mất.
-Dương Vũ, mong được chiếu cố!
Hắn đi vào rồi cúi đầu, khi đứng thẳng lại vuốt tóc ra vẻ soái ca sau đó lạnh nhạt nói. Hơn ba phần tư học sinh là nữ nhìn thấy Dương Vũ đẹp trai lại còn ngầu lòi thì không khỏi trái tim đập thình thịch, dùng ánh mắt hoan nghênh mà nhìn tới hắn. Đám con trai còn lại nhìn hắn thì trong lòng khó chịu, mặt cười nhưng lòng không cười, thầm may mắn ngày mai tên này chuyển đi chứ không con gái lớp này không có duyên với họ mất.
Hai giáo viên trên kia thầm than thở, cái tên này quả thực không biết điệu thấp một chút nào, đặc biệt là vị hiệu trưởng có vẻ ngạc nhiên. Này mới một phút trước còn mang vẻ mặt như đi đưa đám a, sao lại lật mặt nhanh vậy chứ?
Sau khi hiệu trưởng đi ra ngoài, giáo viên đó bắt đầu bảo cả lớp xem có ai tình nguyện ngồi với hắn không. Đám con trai tất nhiên là không rồi, còn đem cặp lên chắn ghế. Nhưng đám nữ còn lại thì tranh nhau cho tới bể đầu chảy máu. Nhiều cô nàng lại còn sút bay thằng con trai bên cạnh, ánh mắt mời gọi mà nhìn tới Dương Vũ, cả lớp học tức thì thành một cái chiến trường. Đám con trai ngồi bệt dưới đất dùng ánh mắt oán hận nhìn tới Dương Vũ nhưng không dám về lại chỗ ngồi.