Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 5 : Hồi Ức
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
Thế là giáo viên phải ra mặt mới có thiể tìm được một cái chỗ ngồi. Nhưng thế nào lại sắp hắn với mỹ nhân mệnh danh đẹp nhất trường này, khiến bọn con trai khác dùng ánh mắt đố kị mà nhìn hắn.
-Dương Vũ, ngồi với Julie!
-Vâng!
Hắn bất cần mà đi xuống, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vị mỹ nhân này thì không khỏi bất ngờ. Vừa đặt mông ngồi xuống, Dương Vũ liền ghé sát tai nàng mà hỏi:
-Ai cha cha, Hàn Băng Ma Nữ lại cũng giống như ta sao?
Thấy cử chỉ hắn thân mật với Julie như vậy, bọn con trai xung quanh tức muốn nổ phổi, máu chó xông lên não nhưng chẳng dám làm gì.
-Huyết Thiên, anh cũng vậy thôi.
Julie lạnh nhạt nói, cánh tay gạt đầu Dương Vũ ra rồi lại tiếp tục nghe giảng. Hai người này nghe cũng chỉ là cho có mà thôi, đều là pháp sư hùng mạnh trên thế giới, ba cái bài giảng này cũng chỉ như trò trẻ con.
-Này, sao cô lại không bị chuyển trường giống tôi vậy?
Dương Vũ tò mò hỏi. Người khác đều nói hắn không biết diệu thấp mới để hắn chuyển trường, cái cô nàng này cũng nguy hiểm không kém a, sao vẫn được thảnh thơi như vậy?
Julie chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng lấy rong balo một cái mặt nạ rồi cất đi, Dương Vũ biết câu trả lời của nàng là gì, liền không hỏi thêm nữa.
Trước nay Julie đều mang mặt nạ đi du hành nên không ai biết rõ dung mạo thật của cô, vì vậy mới có thể giả trang thành một học sinh bình thường mà không ai hồ nghi cả. Dương Vũ thầm mắng bản thân ngu ngốc, không giấu dung mạo thật làm gì để rồi cay đắng như này.
Một tiết học nhàm chán trôi qua, Dương Vũ không nói chuyện với cô nàng băng giá mỹ nhân nữa liền nằm ngủ, nước miếng chảy ròng. Giờ giải lao có bọn con trai đến gây rối nhưng đứa nào lại gần hắn đều bị hỏa thiêu toàn bộ quần áo, trần truồng trụi lủi khiến con gái trong lớp hét lên không dứt, giày dép nồi niêu ném loạn trong lớp.
-Đường đường Huyết Thiên sát phạt như vậy lại thích đùa nhỉ?
Julie cười nhẹ nói, Dương Vũ thấy cô nàng chủ động bắt chuyện thì vui vẻ trả lời. Trò chuyện với mỹ nhân không bao giờ là chán.
-Còn cô nàng băng giá lại điềm tĩnh ha, thấy hết của người ta còn xem như chưa có gì…
-Ta…
Nghe Dương Vũ trêu chọc khiến cô nàng ấp a ấp úng chẳng nói được cái gì, cứ liên tục “ta ta” không dứt. Dương Vũ cảm thấy cô nàng lúc này vô cùng đáng yêu, ánh mắt không ròi khỏi khuôn mặt Julie, như sợ bỏ qua một chi tiết nào đó vậy.
-Nhìn cái gì?
Julie thấy Dương Vũ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn bản thân nãy giờ thì không khỏi gắt giọng, khuôn mặt có chút đỏ ửng, thân thể như nóng lên. Cô nàng chẳng hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như thế này nữa.
Dương Vũ cũng thôi nhìn nàng, lại cúi đầu mà đi ngủ. Thấy hắn bỗng nhiên lãnh đạm như vậy, Julie không khỏi trong lòng có chút mất mát, cũng cúi đầu xuống ngủ theo.
Một buổi học trôi qua như gió thoảng, hai người này cứ ngủ chẳng ai than…
Mở mắt ra, cảm thấy bầu trời đã chuyển sang một màu ửng đỏ, Dương Vũ đeo balo lên chuẩn bị đi về. Nhưng ánh mắt hắn bỗng dừng trên người Julie đang ngủ rất say sưa, khuôn mặt lúc ngủ trông dễ thương vô cùng.
Thế là hắn quyết định nán lại một lúc mà nhìn cái khuôn mặt xinh đẹp này, bàn tay còn thi thoảng nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại truyển tới tay khiến Dương Vũ có phần mê muội.
-Ưm…
Một tiếng sau, cuối cùng Julie cũng đã tỉnh lại. Cảm thấy nhiệt lượng ấm áp đang tràn vào cơ thể, cô nàng không khỏi lấy tay chạm vào bàn tay của Dương Vũ đang đặt trên má rồi đưa xuống, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn. Ánh mắt chuyển tới khuôn mặt Dương Vũ, khuôn mặt cô nàng không khỏi ửng đỏ, tim trong lồng ngực bỗng đập thình thịch, càng ngày càng nhanh.
Julie bỗng thấy Dương Vũ lúc này dễ nhìn vô cùng, trong đầu không khỏi nhớ về khoảng thời gian năm năm trước…
Trên một ngọn núi tuyết có một tòa biệt thự, lúc này nơi đó bốc lên ngọn lửa xanh hừng hực, tiếng ma pháp thuật nổ ầm ầm vang vọng, gió tuyết dù lạnh nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa mảy may.
Trong căn biệt thự đó, một người đàn ông đang cầm một cây quyển trượng bằng băng, không ngừng thi triển ra Băng thuật phức tạp tấn công tới hơn mười người đang phi hành trên kia.
-Băng Sơn!
Người đàn ông có mái tóc xanh đung đưa theo gió, quyền trượng tỏa ra ánh sáng xanh biếc chói lòa, một tòa băng sơn kích thước khủng bố như tia chớp bắn ra.
-Trò trẻ con!
Một tên áo đen đứng giữa âm lãnh cười cười, một viên châu màu đỏ bay ra, tản mát ra ngọn lửa mãnh liệt.
-Xích Long!
Tên này niệm hỏa thuật, một con rồng lửa màu đỏ từ vòng ma pháp đầy phù văn bay ra, hống khiếu một tiếng, âm ba của nó lan xa trăm dặm…
Hống!
Người đàn ông tóc xanh hộc máu, cây quyền trượng tản mát ánh sáng bỗng ảm đạm đôi phần. Người đàn ông này nhìn vào trong căn nhà, nơi đó có một cô bé tầm 13 tuổi rất khả ái, mái tóc trắng và đôi mắt xanh biếc đang sợ hãi nhìn ra bên ngoài:
-Julie, chạy mau!
-Cha…
Julie lúc đó sợ đến nỗi không khóc được, chỉ kịp kinh hãi kêu lên một tiếng, trong mắt cô là vô số lưỡi dao gió đang bắn thẳng tới đầu cha cô, nhưng cô lại bất lực không thể làm gì.
-Huyết thuật! Huyết Liên Đạn!
Bỗng từ một hướng vang lên một thanh âm âm trầm lại có phần trẻ con. Theo thanh âm kia vang lên, tiếng pằng pằng của súng bắn ra, từng tia sáng huyết sắc bay tới lưỡi dao gió rồi xoắn nát chúng, cả hai biến mất như chưa từng tồn tại.
Người đàn ông cảm kích nhìn tới hướng viên đạn bắn ra, nhưng thấy một đứa trẻ vô cùng tuấn tú đang cầm một cây súng tạo hình vô cùng kì lạ thì không khỏi bất ngờ. Một đứa trẻ, lại không có chút khiếp sợ nào lao vào vòng chiến!
Và ánh mắt đứa trẻ ấy vô cùng âm lãnh, sát khí tỏa ra như thực chất mà bám víu nơi cây súng kia. Mười tên áo đen cảnh giác nhìn lại, khi thấy một đứa nhóc thì không khỏi cười lớn khinh thường:
-Nhóc à, đây không phải là khu vui chơi đâu…
Pằng!
Một tên đang bay còn chưa kịp nói hết câu thì trên đầu đã có một lỗ máu, huyết dịch từ đó không ngừng bị cây súng hấp thu, quỷ mị vô cùng.
-Trong chiến đấu có ai dạy ngươi khinh thường kẻ địch chưa?
Đứa trẻ đằng đằng sát khí nói, họng súng lại chĩa tới một tên khác. Bị uy hiếp và sỉ nhục trắng trợn, tên này không khỏi tức điên lên, hét lớn:
-Phong thuật! Phong Nhận!
Vút vút!
Vô số lưỡi dao gió vô hình vô ảnh bắn ra, tiếng không khí rít gào khiến người ta sợ hãi. Đứa trẻ ấy thế mà lại không làm gì, súng tiếp tục giơ lên, đôi mắt nhắm lại.
Pằng! Pằng! Pằng!
Vô số tiếng súng nổ vang lên, hàng loạt tia sáng huyết sắc bắn ra, lưỡi dao gió vô hình thế mà bị bắn nát vụn, không có cái nào tiếp tục bay lên nữa.
-S…sao có thể? Phong Nhận vô ảnh vô thanh, sao ngươi lại có thể bắn nát chúng?
Tên này không khỏi kinh hãi. Phong Nhận chính là Phong thuật bậc cao vì vậy gã coi trọng vô cùng. Thế mà tên nhóc miệng còn hôi sữa lại giơ súng bắn loạn mà phá được thuật pháp của hắn, không ngạc nhiên là giả.
-Vô thanh? Ai nói ngươi Phong Nhận vô thanh?
Đứa trẻ nhìn hắn như nhìn một tên hề mà nói, pằng một tiếng, tên này tiếp tục mất mạng. Tám người còn lại bắt đầu lộ vẻ do dự, chỉ một thoáng đã giết hai người, cơ hội để bọn họ bỏ chạy cũng khó.
-Hội Hắc Thiên các ngươi, chết!
Đứa trẻ lạnh lùng nói, ẩn trong đó chính là sự thù hận vô hạn. Tám người còn lại còn chưa kịp chạy đi thì cảm thấy toàn thân bất động, chân tay bủn rủn rồi rơi ầm xuống đất, mất cảm giác.
Người đàn ông quan sát nãy giờ miệng há hốc nhưng không quên lại cảm ơn ân nhân cứu mạng. Hắn đi lại, chân thành mà dùng tiếng Anh cảm ơn:
-Thay mặt nhà Wetchseiser, tôi xin cảm tạ cậu đã giúp tôi tiêu diệt kẻ thù và cũng cảm ơn đã cứu mạng tôi và con gái của mình.
Đứa trẻ nghe vậy thì gật đầu coi như chấp nhận, nhưng sau đó dùng bộ mặt vô lại mà nói:
-Ông là Wetchseiser Von Kalixta phải không?
Kalixta gật gật đầu rồi hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Ta… đói…
Đứa trẻ cười cười, một tay ôm cái bụng đang kêu réo của mình. Kalixta thấy vậy thì dẫn đứa trẻ vào nhà, mình đi vào nấu ăn, để cho Julie nói chuyện.
Đứa trẻ thấy Julie rất xinh đẹp, liền lấy điện thoại ra, hỏi han dồn dập:
-Này tiểu mỹ nhân, cho ta xin cái số điện thoại tiện sau này liên lạc nhé?
Julie có vẻ chưa hoàn hồn, máy móc đồng ý rồi đưa số máy của cô cho hắn. Đứa trẻ nháy máy, thấy ổn thỏa rồi gật gật đầu cảm ơn, tiếp tục ngồi chờ món ăn.
Sau khi giải quyết được nhu cầu cấp bách, đứa trẻ này ợ một cái rồi tạm biệt rời đi, trước khi đi còn nói:
-Tạm biệt! À, sau này nếu có người đến làm phiền thì cứ kêu tên Dương Vũ ra nhé, bọn chúng sẽ chẳng dám làm gì nữa đâu!
Nói rồi Dương Vũ một mình bỏ đi mất, để lại Julie ngơ ngác nhìn thân ảnh bé nhỏ hơn mình khuất xa dần…
-Dương Vũ, ngồi với Julie!
-Vâng!
Hắn bất cần mà đi xuống, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vị mỹ nhân này thì không khỏi bất ngờ. Vừa đặt mông ngồi xuống, Dương Vũ liền ghé sát tai nàng mà hỏi:
-Ai cha cha, Hàn Băng Ma Nữ lại cũng giống như ta sao?
Thấy cử chỉ hắn thân mật với Julie như vậy, bọn con trai xung quanh tức muốn nổ phổi, máu chó xông lên não nhưng chẳng dám làm gì.
-Huyết Thiên, anh cũng vậy thôi.
Julie lạnh nhạt nói, cánh tay gạt đầu Dương Vũ ra rồi lại tiếp tục nghe giảng. Hai người này nghe cũng chỉ là cho có mà thôi, đều là pháp sư hùng mạnh trên thế giới, ba cái bài giảng này cũng chỉ như trò trẻ con.
-Này, sao cô lại không bị chuyển trường giống tôi vậy?
Dương Vũ tò mò hỏi. Người khác đều nói hắn không biết diệu thấp mới để hắn chuyển trường, cái cô nàng này cũng nguy hiểm không kém a, sao vẫn được thảnh thơi như vậy?
Julie chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng lấy rong balo một cái mặt nạ rồi cất đi, Dương Vũ biết câu trả lời của nàng là gì, liền không hỏi thêm nữa.
Trước nay Julie đều mang mặt nạ đi du hành nên không ai biết rõ dung mạo thật của cô, vì vậy mới có thể giả trang thành một học sinh bình thường mà không ai hồ nghi cả. Dương Vũ thầm mắng bản thân ngu ngốc, không giấu dung mạo thật làm gì để rồi cay đắng như này.
Một tiết học nhàm chán trôi qua, Dương Vũ không nói chuyện với cô nàng băng giá mỹ nhân nữa liền nằm ngủ, nước miếng chảy ròng. Giờ giải lao có bọn con trai đến gây rối nhưng đứa nào lại gần hắn đều bị hỏa thiêu toàn bộ quần áo, trần truồng trụi lủi khiến con gái trong lớp hét lên không dứt, giày dép nồi niêu ném loạn trong lớp.
-Đường đường Huyết Thiên sát phạt như vậy lại thích đùa nhỉ?
Julie cười nhẹ nói, Dương Vũ thấy cô nàng chủ động bắt chuyện thì vui vẻ trả lời. Trò chuyện với mỹ nhân không bao giờ là chán.
-Còn cô nàng băng giá lại điềm tĩnh ha, thấy hết của người ta còn xem như chưa có gì…
-Ta…
Nghe Dương Vũ trêu chọc khiến cô nàng ấp a ấp úng chẳng nói được cái gì, cứ liên tục “ta ta” không dứt. Dương Vũ cảm thấy cô nàng lúc này vô cùng đáng yêu, ánh mắt không ròi khỏi khuôn mặt Julie, như sợ bỏ qua một chi tiết nào đó vậy.
-Nhìn cái gì?
Julie thấy Dương Vũ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn bản thân nãy giờ thì không khỏi gắt giọng, khuôn mặt có chút đỏ ửng, thân thể như nóng lên. Cô nàng chẳng hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như thế này nữa.
Dương Vũ cũng thôi nhìn nàng, lại cúi đầu mà đi ngủ. Thấy hắn bỗng nhiên lãnh đạm như vậy, Julie không khỏi trong lòng có chút mất mát, cũng cúi đầu xuống ngủ theo.
Một buổi học trôi qua như gió thoảng, hai người này cứ ngủ chẳng ai than…
Mở mắt ra, cảm thấy bầu trời đã chuyển sang một màu ửng đỏ, Dương Vũ đeo balo lên chuẩn bị đi về. Nhưng ánh mắt hắn bỗng dừng trên người Julie đang ngủ rất say sưa, khuôn mặt lúc ngủ trông dễ thương vô cùng.
Thế là hắn quyết định nán lại một lúc mà nhìn cái khuôn mặt xinh đẹp này, bàn tay còn thi thoảng nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại truyển tới tay khiến Dương Vũ có phần mê muội.
-Ưm…
Một tiếng sau, cuối cùng Julie cũng đã tỉnh lại. Cảm thấy nhiệt lượng ấm áp đang tràn vào cơ thể, cô nàng không khỏi lấy tay chạm vào bàn tay của Dương Vũ đang đặt trên má rồi đưa xuống, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn. Ánh mắt chuyển tới khuôn mặt Dương Vũ, khuôn mặt cô nàng không khỏi ửng đỏ, tim trong lồng ngực bỗng đập thình thịch, càng ngày càng nhanh.
Julie bỗng thấy Dương Vũ lúc này dễ nhìn vô cùng, trong đầu không khỏi nhớ về khoảng thời gian năm năm trước…
Trên một ngọn núi tuyết có một tòa biệt thự, lúc này nơi đó bốc lên ngọn lửa xanh hừng hực, tiếng ma pháp thuật nổ ầm ầm vang vọng, gió tuyết dù lạnh nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa mảy may.
Trong căn biệt thự đó, một người đàn ông đang cầm một cây quyển trượng bằng băng, không ngừng thi triển ra Băng thuật phức tạp tấn công tới hơn mười người đang phi hành trên kia.
-Băng Sơn!
Người đàn ông có mái tóc xanh đung đưa theo gió, quyền trượng tỏa ra ánh sáng xanh biếc chói lòa, một tòa băng sơn kích thước khủng bố như tia chớp bắn ra.
-Trò trẻ con!
Một tên áo đen đứng giữa âm lãnh cười cười, một viên châu màu đỏ bay ra, tản mát ra ngọn lửa mãnh liệt.
-Xích Long!
Tên này niệm hỏa thuật, một con rồng lửa màu đỏ từ vòng ma pháp đầy phù văn bay ra, hống khiếu một tiếng, âm ba của nó lan xa trăm dặm…
Hống!
Người đàn ông tóc xanh hộc máu, cây quyền trượng tản mát ánh sáng bỗng ảm đạm đôi phần. Người đàn ông này nhìn vào trong căn nhà, nơi đó có một cô bé tầm 13 tuổi rất khả ái, mái tóc trắng và đôi mắt xanh biếc đang sợ hãi nhìn ra bên ngoài:
-Julie, chạy mau!
-Cha…
Julie lúc đó sợ đến nỗi không khóc được, chỉ kịp kinh hãi kêu lên một tiếng, trong mắt cô là vô số lưỡi dao gió đang bắn thẳng tới đầu cha cô, nhưng cô lại bất lực không thể làm gì.
-Huyết thuật! Huyết Liên Đạn!
Bỗng từ một hướng vang lên một thanh âm âm trầm lại có phần trẻ con. Theo thanh âm kia vang lên, tiếng pằng pằng của súng bắn ra, từng tia sáng huyết sắc bay tới lưỡi dao gió rồi xoắn nát chúng, cả hai biến mất như chưa từng tồn tại.
Người đàn ông cảm kích nhìn tới hướng viên đạn bắn ra, nhưng thấy một đứa trẻ vô cùng tuấn tú đang cầm một cây súng tạo hình vô cùng kì lạ thì không khỏi bất ngờ. Một đứa trẻ, lại không có chút khiếp sợ nào lao vào vòng chiến!
Và ánh mắt đứa trẻ ấy vô cùng âm lãnh, sát khí tỏa ra như thực chất mà bám víu nơi cây súng kia. Mười tên áo đen cảnh giác nhìn lại, khi thấy một đứa nhóc thì không khỏi cười lớn khinh thường:
-Nhóc à, đây không phải là khu vui chơi đâu…
Pằng!
Một tên đang bay còn chưa kịp nói hết câu thì trên đầu đã có một lỗ máu, huyết dịch từ đó không ngừng bị cây súng hấp thu, quỷ mị vô cùng.
-Trong chiến đấu có ai dạy ngươi khinh thường kẻ địch chưa?
Đứa trẻ đằng đằng sát khí nói, họng súng lại chĩa tới một tên khác. Bị uy hiếp và sỉ nhục trắng trợn, tên này không khỏi tức điên lên, hét lớn:
-Phong thuật! Phong Nhận!
Vút vút!
Vô số lưỡi dao gió vô hình vô ảnh bắn ra, tiếng không khí rít gào khiến người ta sợ hãi. Đứa trẻ ấy thế mà lại không làm gì, súng tiếp tục giơ lên, đôi mắt nhắm lại.
Pằng! Pằng! Pằng!
Vô số tiếng súng nổ vang lên, hàng loạt tia sáng huyết sắc bắn ra, lưỡi dao gió vô hình thế mà bị bắn nát vụn, không có cái nào tiếp tục bay lên nữa.
-S…sao có thể? Phong Nhận vô ảnh vô thanh, sao ngươi lại có thể bắn nát chúng?
Tên này không khỏi kinh hãi. Phong Nhận chính là Phong thuật bậc cao vì vậy gã coi trọng vô cùng. Thế mà tên nhóc miệng còn hôi sữa lại giơ súng bắn loạn mà phá được thuật pháp của hắn, không ngạc nhiên là giả.
-Vô thanh? Ai nói ngươi Phong Nhận vô thanh?
Đứa trẻ nhìn hắn như nhìn một tên hề mà nói, pằng một tiếng, tên này tiếp tục mất mạng. Tám người còn lại bắt đầu lộ vẻ do dự, chỉ một thoáng đã giết hai người, cơ hội để bọn họ bỏ chạy cũng khó.
-Hội Hắc Thiên các ngươi, chết!
Đứa trẻ lạnh lùng nói, ẩn trong đó chính là sự thù hận vô hạn. Tám người còn lại còn chưa kịp chạy đi thì cảm thấy toàn thân bất động, chân tay bủn rủn rồi rơi ầm xuống đất, mất cảm giác.
Người đàn ông quan sát nãy giờ miệng há hốc nhưng không quên lại cảm ơn ân nhân cứu mạng. Hắn đi lại, chân thành mà dùng tiếng Anh cảm ơn:
-Thay mặt nhà Wetchseiser, tôi xin cảm tạ cậu đã giúp tôi tiêu diệt kẻ thù và cũng cảm ơn đã cứu mạng tôi và con gái của mình.
Đứa trẻ nghe vậy thì gật đầu coi như chấp nhận, nhưng sau đó dùng bộ mặt vô lại mà nói:
-Ông là Wetchseiser Von Kalixta phải không?
Kalixta gật gật đầu rồi hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Ta… đói…
Đứa trẻ cười cười, một tay ôm cái bụng đang kêu réo của mình. Kalixta thấy vậy thì dẫn đứa trẻ vào nhà, mình đi vào nấu ăn, để cho Julie nói chuyện.
Đứa trẻ thấy Julie rất xinh đẹp, liền lấy điện thoại ra, hỏi han dồn dập:
-Này tiểu mỹ nhân, cho ta xin cái số điện thoại tiện sau này liên lạc nhé?
Julie có vẻ chưa hoàn hồn, máy móc đồng ý rồi đưa số máy của cô cho hắn. Đứa trẻ nháy máy, thấy ổn thỏa rồi gật gật đầu cảm ơn, tiếp tục ngồi chờ món ăn.
Sau khi giải quyết được nhu cầu cấp bách, đứa trẻ này ợ một cái rồi tạm biệt rời đi, trước khi đi còn nói:
-Tạm biệt! À, sau này nếu có người đến làm phiền thì cứ kêu tên Dương Vũ ra nhé, bọn chúng sẽ chẳng dám làm gì nữa đâu!
Nói rồi Dương Vũ một mình bỏ đi mất, để lại Julie ngơ ngác nhìn thân ảnh bé nhỏ hơn mình khuất xa dần…