Sống Yên Ổn Khó Vậy Sao?
Chương 6 : Ta Đến Đây!!!
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
-Này, cô bị sao vậy?
Dương Vũ thấy Julie nãy giờ cứ ngơ ngác mà nhìn hắn thì không khỏi tò mò hỏi, tay còn quơ qua quơ lại nhưng cô nàng chăng hề có một chút phản ứng nào.
Thế là hắn đành vô vai cô nàng một thoáng, lúc này Julie mới định thần lại, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Vũ.
-Hắn… thật giống anh ấy…
Julie lẩm bẩm nói, bắt gặp Dương Vũ đang nhìn mình thì bỗng giật mình lùi lại, khuôn mặt không khỏi đỏ lên:
-Chào!
Vỏn vẹn một câu như thế rồi liền cấp tốc chạy đi, chỉ vài hơi thở sau đó đã không còn thấy bóng dáng. Dương Vũ thấy trời cũng tối rồi thì cũng bắt đầu bước chân đi về khu nhà quen thuộc, trong lòng thầm cảm thán:
-Có lẽ một thời gian nữa mới được gặp lại mọi người…
Trong khi hắn đứng như tượng gỗ mà nhìn ngắm căn nhà, Nhã Khuê đang đi về phòng bắt gặp được thì kêu lên:
-Dương Vũ!
Dương Vũ mới nhìn lên cô nàng, cười cười một tiếng rồi bắt đầu bước lên cầu thang, chỉ một chốc sau đã tới trước mặt Nhã Khuê, cánh tay hắn đưa ra, làm động tác mời.
-Học hành như thế nào?
Nhã Khuê mở đầu cuộc trò chuyện làm Dương Vũ chán nản. Này mới về còn chưa kịp ôn chuyện tình tứ, còn hỏi người ta đi học như thế nào…
Dương Vũ đành thở dài mà tóm tắt lại câu chuyện, Nhã Khuê nghe xonh thì không khỏi bất ngờ:
-Tại sao lại cho anh chuyển trường?
Tất nhiên vụ việc hắn có danh Huyết Thiên Ma Vương thì hắn sẽ không nói rồi. Nói ra chỉ tổ làm cho cô nàng lo lắng mà thôi.
-Chẳng biết, mà thôi kệ đi!
Dương Vũ bất cần mà đi vào phòng 303 của mình, bắt đầu thu dẹp một số đồ đạc quan trọng và khoảng hai ba bộ quần áo. Trước khi về hắn còn dặn Nhã Khuê qua chơi bữa cuối cùng, tất nhiên là cô nàng này đồng ý rồi.
-Xong!
Dương Vũ nhìn chiếc vali dưới đất mà thở dài, khung cảnh trong căn phòng này có vẻ trở nên vắng lặng hơn rất nhiều, ẩn chứa vẻ u tịch.
Sau khi đi xuống dưới ăn cơm cùng Chris và Ethel, Dương Vũ bắt đầu chào tạm biệt hai người này trước tiên, rồi trước ánh mắt ngập nước của Chris mà cùng Nhã Khuê đi về phòng.
Tất nhiên là cả hai người đêm đó điên loan đảo phượng, nửa đêm cất lên bản dâm ca làm lòng người say đắm rồi. Một đêm như vậy cũng qua nhanh, thời gian theo giấc ngủ của hai người mà trôi, cuối cùng mặt trời cũng đã hiện.
-Tạm biệt, về sớm nhé!
Ethel cười tiếc nuối nói, nắm tay đấm nhẹ vào ngực Dương Vũ. Theo sau đó là lời chào tạm biệt đầy sướt mướt của Chris.
Dương Vũ nhìn cô gái nhỏ đang cố nén nước mắt mà cười tạm biệt, hắn không khỏi đau lòng mà ôm nàng vào lòng, nói:
-Tiểu Khuê, có cảm xúc thì cứ buông ra, đừng cố giấu trong lòng. Như vậy mà đi anh cũng chẳng vui vẻ được chút nào đâu.
Nghe hắn nói như vậy thì cảm xúc bỗng chốc trào dâng, cô nàng không khỏi bật khóc thành tiếng, nước mắt rơi lã chã như mưa.
-Dương Vũ, em không cần gì nhiều, chỉ cần anh có cuộc sống bình yên và đôi khi nhớ tới em, được không?
Trong tiếng nấc, Nhã Khuê nức nở nói, ánh mắt không cho người ta cự tuyệt. Thấy nàng như thế, Dương Vũ đành gật gật đầu, nhẹ vén tóc nàng lên rồi hôn nhẹ vào môi nàng một cái.
-Tạm biệt!
Nhã Khuê cố cười một tiếng rồi nói, tuy vậy nước mắt vẫn lăn nhẹ trên khuôn mặt đẹp kia… Cô muốn lần tiễn đưa này kết thúc trong vui vẻ.
Bước lên chiếc xe của học viện Este đưa tới, Dương Vũ vẫy tay chào tạm biệt rồi tiếp tục ngồi im, lặng thinh không nói gì. Nhưng khi hắn muốn ngoảnh đầu nhìn khung cảnh xung quanh thì không khỏi ngạc nhiên:
-Julie? Sao cô lại ở đây?
Bên cạnh hắn chính là mỹ nhân Julie nghiêng nước nghiêng thành kia khiến Dương Vũ không khỏi bất ngờ. Đang yên đang lành học tại trường Edule, cô nàng này sao lại nổi hứng chuyển trường rồi?
-Ở đó nhàm chán.
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đưa mắt nhìn Dương Vũ:
-Sao, không muốn tôi đi cùng à?
Dương Vũ không suy nghĩ nhiều mà nói:
-Không không, có người đi cùng vẫn vui hơn chứ, lại còn là một mỹ nhân, ta vui còn không kịp…
Julie không nói gì mà ngoảnh đầu đi nơi khác, nhưng Dương Vũ không biết rằng khuôn mặt cô nàng này đang đỏ lên. Đương nhiên rồi, được khen đẹp thì đứa con gái nào mà chả thích, đặc biệt là người yêu của cô gái kia?
Thế nhưng Dương Vũ lại chẳng là gì của cô mà trong lòng Julie vẫn thấy ngọt ngào, rốt cuộc là tại sao? Trong lòng cô đang tự hỏi như thế lúc này, nhưng rất nhanh cô liền quên đi.
Một mạch thẳng hướng học viện Este, cả hai người trầm lặng không nói câu gì, không khí có vẻ căng thẳng.
-A, cuối cùng cũng tới a…
Bước xuống xe, Dương Vũ thở dài, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh hoa lệ của học viện thì không khỏi há hốc mồm. Cái học viện này, ít nhất phải to bằng một nửa Việt Nam a, nói vậy thì hơi khoa trương nhưng khi nhìn vào diện tích ngôi trường thì muốn không tin cũng phải tin.
Ngoài nói dành cho việc giảng dạy lí thuyết ra, còn có kí túc xá dành cho những học sinh cấp thấp, nhà ở bình dân dành cho học sinh bình thường và biệt thự dành cho học sinh thiên tài. Học viện còn có nơi thực hành và thí nghiệm ma pháp, khu nghiên cứu ma pháp và có cả vô số dịch vụ khác, muốn nói hết cũng tốn rất nhiều thời gian.
-Bộ ngươi mới từ trên núi xuống hả?
Julie nhìn Dương Vũ đang há hốc mồm ngạc nhiên thì không khỏi trêu chọc. Dương Vũ bị khinh thường thì cố làm ra dáng ta đây hiểu biết nói:
-Hừ, dăm ba cái này còn chưa lọt mắt bản thiếu…
Julie chỉ “xì” một tiếng rồi bước chân vào học viện. Dương Vũ đi theo sau nàng, đôi mắt còn ngắm nghía các nữ học viên khác. Julie chỉ thì thầm “sắc lang” rồi bắt đầu bước đến một dãy nhà vô cùng sang trọng.
-Ồ, đây không phải là nơi ở riêng của hiệu trưởng học viện sao?
Dương Vũ nghĩ thầm nhưng vẫn tiếp tục đi theo cô nàng, hẳn là tìm đến hiệu trưởng đưa thủ tục. Nhưng trong lúc hai người đang đi, một thanh âm ấm áp vang lên:
-Julie cái con bé này biết về nhà rồi sao? Hừ, suốt ngày chạy loạn!
Một người đàn ông tóc vàng đi tới, khuôn mặt có phần điển trai, mang theo vẻ hiểu biết sự đời. Nên nhớ cái vẻ này rất là hút gái a, Dương Vũ muốn bắt chước cũng không được. Nói đến làm vẻ mặt đằng đằng sát khí hoặc trợn mắt lên đe dọa người ra thì hắn còn có thể, chứ cái này… khó!
Dương Vũ nhìn người đàn ông này, cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nói:
-Này ông già, hình như chúng ta gặp nhau rồi thì phải?
Julie nghe được thì muốn chửi ầm lên, dù sao đây cũng chính là cha nàng a, mới tầm bốn mươi mấy tuổi, kêu là ông già thì có vẻ sao sao a.
-Mà ông tự do chạy loạn như vậy thì có lẽ là hiệu trưởng ha? Cảm ơn vì lời mời, đây là thủ tục và thông tin nhé!
Dương Vũ nói, đồng thời ném một bọc tài liệu cho người đàn ông kia. Thế là việc đầu tiên hắn làm sau khi đến đây đã xong, bây giờ thì ra thành phố tìm một nơi thư giãn a…
Ta đến đây!!!
Dương Vũ thấy Julie nãy giờ cứ ngơ ngác mà nhìn hắn thì không khỏi tò mò hỏi, tay còn quơ qua quơ lại nhưng cô nàng chăng hề có một chút phản ứng nào.
Thế là hắn đành vô vai cô nàng một thoáng, lúc này Julie mới định thần lại, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Vũ.
-Hắn… thật giống anh ấy…
Julie lẩm bẩm nói, bắt gặp Dương Vũ đang nhìn mình thì bỗng giật mình lùi lại, khuôn mặt không khỏi đỏ lên:
-Chào!
Vỏn vẹn một câu như thế rồi liền cấp tốc chạy đi, chỉ vài hơi thở sau đó đã không còn thấy bóng dáng. Dương Vũ thấy trời cũng tối rồi thì cũng bắt đầu bước chân đi về khu nhà quen thuộc, trong lòng thầm cảm thán:
-Có lẽ một thời gian nữa mới được gặp lại mọi người…
Trong khi hắn đứng như tượng gỗ mà nhìn ngắm căn nhà, Nhã Khuê đang đi về phòng bắt gặp được thì kêu lên:
-Dương Vũ!
Dương Vũ mới nhìn lên cô nàng, cười cười một tiếng rồi bắt đầu bước lên cầu thang, chỉ một chốc sau đã tới trước mặt Nhã Khuê, cánh tay hắn đưa ra, làm động tác mời.
-Học hành như thế nào?
Nhã Khuê mở đầu cuộc trò chuyện làm Dương Vũ chán nản. Này mới về còn chưa kịp ôn chuyện tình tứ, còn hỏi người ta đi học như thế nào…
Dương Vũ đành thở dài mà tóm tắt lại câu chuyện, Nhã Khuê nghe xonh thì không khỏi bất ngờ:
-Tại sao lại cho anh chuyển trường?
Tất nhiên vụ việc hắn có danh Huyết Thiên Ma Vương thì hắn sẽ không nói rồi. Nói ra chỉ tổ làm cho cô nàng lo lắng mà thôi.
-Chẳng biết, mà thôi kệ đi!
Dương Vũ bất cần mà đi vào phòng 303 của mình, bắt đầu thu dẹp một số đồ đạc quan trọng và khoảng hai ba bộ quần áo. Trước khi về hắn còn dặn Nhã Khuê qua chơi bữa cuối cùng, tất nhiên là cô nàng này đồng ý rồi.
-Xong!
Dương Vũ nhìn chiếc vali dưới đất mà thở dài, khung cảnh trong căn phòng này có vẻ trở nên vắng lặng hơn rất nhiều, ẩn chứa vẻ u tịch.
Sau khi đi xuống dưới ăn cơm cùng Chris và Ethel, Dương Vũ bắt đầu chào tạm biệt hai người này trước tiên, rồi trước ánh mắt ngập nước của Chris mà cùng Nhã Khuê đi về phòng.
Tất nhiên là cả hai người đêm đó điên loan đảo phượng, nửa đêm cất lên bản dâm ca làm lòng người say đắm rồi. Một đêm như vậy cũng qua nhanh, thời gian theo giấc ngủ của hai người mà trôi, cuối cùng mặt trời cũng đã hiện.
-Tạm biệt, về sớm nhé!
Ethel cười tiếc nuối nói, nắm tay đấm nhẹ vào ngực Dương Vũ. Theo sau đó là lời chào tạm biệt đầy sướt mướt của Chris.
Dương Vũ nhìn cô gái nhỏ đang cố nén nước mắt mà cười tạm biệt, hắn không khỏi đau lòng mà ôm nàng vào lòng, nói:
-Tiểu Khuê, có cảm xúc thì cứ buông ra, đừng cố giấu trong lòng. Như vậy mà đi anh cũng chẳng vui vẻ được chút nào đâu.
Nghe hắn nói như vậy thì cảm xúc bỗng chốc trào dâng, cô nàng không khỏi bật khóc thành tiếng, nước mắt rơi lã chã như mưa.
-Dương Vũ, em không cần gì nhiều, chỉ cần anh có cuộc sống bình yên và đôi khi nhớ tới em, được không?
Trong tiếng nấc, Nhã Khuê nức nở nói, ánh mắt không cho người ta cự tuyệt. Thấy nàng như thế, Dương Vũ đành gật gật đầu, nhẹ vén tóc nàng lên rồi hôn nhẹ vào môi nàng một cái.
-Tạm biệt!
Nhã Khuê cố cười một tiếng rồi nói, tuy vậy nước mắt vẫn lăn nhẹ trên khuôn mặt đẹp kia… Cô muốn lần tiễn đưa này kết thúc trong vui vẻ.
Bước lên chiếc xe của học viện Este đưa tới, Dương Vũ vẫy tay chào tạm biệt rồi tiếp tục ngồi im, lặng thinh không nói gì. Nhưng khi hắn muốn ngoảnh đầu nhìn khung cảnh xung quanh thì không khỏi ngạc nhiên:
-Julie? Sao cô lại ở đây?
Bên cạnh hắn chính là mỹ nhân Julie nghiêng nước nghiêng thành kia khiến Dương Vũ không khỏi bất ngờ. Đang yên đang lành học tại trường Edule, cô nàng này sao lại nổi hứng chuyển trường rồi?
-Ở đó nhàm chán.
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đưa mắt nhìn Dương Vũ:
-Sao, không muốn tôi đi cùng à?
Dương Vũ không suy nghĩ nhiều mà nói:
-Không không, có người đi cùng vẫn vui hơn chứ, lại còn là một mỹ nhân, ta vui còn không kịp…
Julie không nói gì mà ngoảnh đầu đi nơi khác, nhưng Dương Vũ không biết rằng khuôn mặt cô nàng này đang đỏ lên. Đương nhiên rồi, được khen đẹp thì đứa con gái nào mà chả thích, đặc biệt là người yêu của cô gái kia?
Thế nhưng Dương Vũ lại chẳng là gì của cô mà trong lòng Julie vẫn thấy ngọt ngào, rốt cuộc là tại sao? Trong lòng cô đang tự hỏi như thế lúc này, nhưng rất nhanh cô liền quên đi.
Một mạch thẳng hướng học viện Este, cả hai người trầm lặng không nói câu gì, không khí có vẻ căng thẳng.
-A, cuối cùng cũng tới a…
Bước xuống xe, Dương Vũ thở dài, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh hoa lệ của học viện thì không khỏi há hốc mồm. Cái học viện này, ít nhất phải to bằng một nửa Việt Nam a, nói vậy thì hơi khoa trương nhưng khi nhìn vào diện tích ngôi trường thì muốn không tin cũng phải tin.
Ngoài nói dành cho việc giảng dạy lí thuyết ra, còn có kí túc xá dành cho những học sinh cấp thấp, nhà ở bình dân dành cho học sinh bình thường và biệt thự dành cho học sinh thiên tài. Học viện còn có nơi thực hành và thí nghiệm ma pháp, khu nghiên cứu ma pháp và có cả vô số dịch vụ khác, muốn nói hết cũng tốn rất nhiều thời gian.
-Bộ ngươi mới từ trên núi xuống hả?
Julie nhìn Dương Vũ đang há hốc mồm ngạc nhiên thì không khỏi trêu chọc. Dương Vũ bị khinh thường thì cố làm ra dáng ta đây hiểu biết nói:
-Hừ, dăm ba cái này còn chưa lọt mắt bản thiếu…
Julie chỉ “xì” một tiếng rồi bước chân vào học viện. Dương Vũ đi theo sau nàng, đôi mắt còn ngắm nghía các nữ học viên khác. Julie chỉ thì thầm “sắc lang” rồi bắt đầu bước đến một dãy nhà vô cùng sang trọng.
-Ồ, đây không phải là nơi ở riêng của hiệu trưởng học viện sao?
Dương Vũ nghĩ thầm nhưng vẫn tiếp tục đi theo cô nàng, hẳn là tìm đến hiệu trưởng đưa thủ tục. Nhưng trong lúc hai người đang đi, một thanh âm ấm áp vang lên:
-Julie cái con bé này biết về nhà rồi sao? Hừ, suốt ngày chạy loạn!
Một người đàn ông tóc vàng đi tới, khuôn mặt có phần điển trai, mang theo vẻ hiểu biết sự đời. Nên nhớ cái vẻ này rất là hút gái a, Dương Vũ muốn bắt chước cũng không được. Nói đến làm vẻ mặt đằng đằng sát khí hoặc trợn mắt lên đe dọa người ra thì hắn còn có thể, chứ cái này… khó!
Dương Vũ nhìn người đàn ông này, cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nói:
-Này ông già, hình như chúng ta gặp nhau rồi thì phải?
Julie nghe được thì muốn chửi ầm lên, dù sao đây cũng chính là cha nàng a, mới tầm bốn mươi mấy tuổi, kêu là ông già thì có vẻ sao sao a.
-Mà ông tự do chạy loạn như vậy thì có lẽ là hiệu trưởng ha? Cảm ơn vì lời mời, đây là thủ tục và thông tin nhé!
Dương Vũ nói, đồng thời ném một bọc tài liệu cho người đàn ông kia. Thế là việc đầu tiên hắn làm sau khi đến đây đã xong, bây giờ thì ra thành phố tìm một nơi thư giãn a…
Ta đến đây!!!