Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Vệ Cung Huyền cẩn thận nhìn vẻ mặt Nguyễn Mộng, mặc dù biết cô vẫn luôn

muốn đứa bé, nhưng khi có đứa bé, anh sợ cô vẫn chưa sẵn sàng.



Bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng cưng nựng:



“Đúng, chúng ta có con rồi em.”



Tròng mắt đen từ đầu chí cuối cũng nhìn chằm chằm lấy Nguyễn Mộng, chú ý từng thời khắc biến hóa trên mặt cô.



Nguyễn Mộng vừa muốn khóc vừa muốn cười, vui sướng mãnh liệt, cô sờ sờ bụng

của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thành một loại vẻ mặt kỳ quái.



“Em có con rồi, em có con rồi!”



Con trai của cô đã trở lại, con trai trở lại thật rồi!



Lần này cô nhất định sẽ bảo Vệ con thật tốt, đem những gì tốt nhất trên

trái đất này cho con, để cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất, sẽ

không bao giờ để cho con của cô rõ ràng có mẹ nhưng mà như là một cô nhi nữa, sẽ không bao giờ nữa…



Nhớ tới kiếp trước, lúc con trai

ngơ ngác nhìn thi thể của mình, trong mắt lại lộ ra tuyệt vọng cùng

thương tâm, Nguyễn Mộng liền muốn giết mình.



“Ngoan, đừng kích động như vậy, đói bụng chưa? Ăn ít đồ trước, nhé?”



Nói xong liền đi vào bếp bưng tới tác phẩm đầu tay của mình: cơm trứng chiên, còn rất thân thiết kèm theo một cái muỗng nhỏ.



Nguyễn Mộng có chút kinh ngạc:



“Là anh làm sao?”



“Đó là đương nhiên, ông xã em là ai nào, món này còn làm khó được anh sao.”



Chẳng qua món đậu hũ hạnh nhân có độ khó hơn… Nhưng mà anh có lòng tin chỉ

cần cho thêm anh nhiều thời gian một chút, anh nhất định làm được.



Tự tin nhỉ! … Nguyễn Mộng cười cầm thìa nhỏ lên, múc một miếng để vào

trong miệng, mùi vị không tính là lá quá ngon, nhưng vẫn là không tệ,

hơn nữa mới vừa cô chỉ uống một chút cháo, hiện tại lại có chút đói

bụng.



Vệ Cung Huyền đưa một ly nước chanh đến, chua chua ngọt

ngọt khiến Nguyễn Mộng lại muốn ăn thêm, Vệ Cung Huyền nhìn cô ăn vui

vẻ, anh cũng cười.



Nhưng Nguyễn Mộng cũng không có ăn nhiều,

trong chén còn hơn phân nửa thì không ăn tiếp, Vệ Cung Huyền cũng không

ép cô ăn, tự mình múc vài miếng, thanh toán xong phần cơm còn lại.



Sau đó kín đáo đưa cho Nguyễn Mộng một ly sữa tươi, ly vừa rồi Nguyễn Mộng uống không tới hai hớp, đã hết.



Nhìn anh bưng lên cái chén rửa lưu loát, Nguyễn Mộng lộ ra nụ cười nhẹ. Vệ

Cung Huyền lơ đãng quay đầu lại đang lúc thấy cô cười, gương mặt nho nhỏ tựa bánh bao, ngũ quan tinh xảo này, đây là vợ của anh đó…



Nguyễn Mộng bưng lấy ly sữa tươi ngồi ở trên ghế sa lon, trong phòng rất ấm áp, nhưng sữa nóng xuống bụng cũng không thoải mái.



Cô trầm tư, mình lại không hề chú ý đã trễ kinh hơn một tháng, lúc ấy cô

còn tưởng rằng là mình tâm tình không tốt, dẫn đến kinh nguyệt không

đều, nào nghĩ mình mang thai.



Nguyễn Mộng nghĩ kiếp trước khi

biết mình mang thai, cô không hề cao hứng chỉ khổ đợi đến lúc Vệ Cung

Huyền tan việc liền nói cho anh biết tin tốt, lúc ấy anh cũng rất cao

hứng, nhưng sau đó, từ từ, cô đem cao hứng của anh tiêu xài hết.



Cảm giác anh không thương cô, không thể cho cô tình yêu cô muốn, trong lòng khó chịu, thật ra thì Vệ Cung Huyền trước đây cũng chưa từng thay đổi?



Kiếp trước anh cũng thật sự muốn sống vui vẻ với mình cả đời, nhưng do mình

không hiểu, luôn luôn muốn anh yêu mình, lòng tham của cô lại càng ngày

càng quá mức, mới đưa đến bi kịch kết quả này.



Con trai…. Đưá nhỏ từ bé trắng trẻo mập mạp đáng yêu rốt cuộc trở về rồi.



Lần này cô sẽ không bao giờ để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của con dính nước mắt nữa, càng sẽ không để cho con mất đi tình thương của mẹ.



Cô sẽ

đi cùng con, dạy con nói chuyện cùng những đi bước đi chập chững với

con, tự tay cô sẽ cầm tay dạy con viết chữ đi học, nuôi con lớn, để cho

trên mặt con tràn đầy nụ cười.



Nguyễn Mộng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, Vệ Cung Huyền bưng thành phẩm ra cũng không có chú ý.


Cũng may hai thành phố cách nhau không xa, Nguyễn Mộng ngủ mơ chừng có ba giờ, vừa mở mắt, cũng vừa lúc máy bay hạ xuống.



Bọn họ mang hành lý không nhiều lắm, đồ Nguyễn Mộng vốn là có sẵn trong

nhà, Vệ Cung Huyền cũng chỉ là mang theo chút vật phẩm tùy thân, thiếu

cái gì có thể mua, cho nên cũng không cần đi lấy hành lý, ôm vợ yêu ra

cổng



Vừa xuống máy bay, Nguyễn Mộng tinh mắt liền nhìn thấy ba mẹ ở trong đám người giơ bảng đón người.



Gặp lại cha mẹ, Nguyễn Mộng mới biết mình nhớ họ biết bao nhiêu, kiếp trước cô khiến ba mẹ hoàn toàn mất mặt, cho dù là thời điểm giận cô nghiện

thuốc cùng lạm giao cũng chưa từng bỏ rơi cô, thủy chung muốn đem con

gái của bọn họ cứu trở về.



Bọn họ vẫn chưa tới sáu mươi tuổi

nhưng tóc đã nhìn già hơn thế cuối cùng cô còn để cho bọn họ người đầu

bạc tiễn người đầu xanh…



Nguyễn Mộng vừa nhìn thấy bọn họ, nước

mắt liền rớt xuống. Vệ Cung Huyền sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy vai của cô dịu dàng dụ dỗ, cho là phụ nữ có thai thường gặp tâm tình không ổn

định, nào biết Nguyễn Mộng nghĩ là cái gì chứ?



Mẹ Nguyễn vừa thấy Nguyễn Mộng khóc, nhất thời liền vọt tới, cầm tay của cô không ngừng an ủi.



Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, dù là dáng vẻ của mình thay đổi trăm ngàn lần, cho dù mình mập mạp xấu xí như ngày trước, hay là mỹ lệ tinh xảo của

hiện tại, cha mẹ vĩnh viễn yêu thương cô, liếc nhìn một cái đều có thể

nhận ra cô.



Ba Nguyễn sờ sờ đầu của cô, cười cười với Vệ Cung Huyền.



Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ông cũng không hề có hảo cảm đối với cái người cướp đi con gái bảo bối của mình.



Nguyễn Mộng lúc bắt đầu thì đã muốn chết muốn sống không phải Vệ Cung Huyền

thì không gả, ông cũng là người phản đối mãnh liệt nhất, đàn ông luôn có thể nhìn ra lòng của đàn ông, Vệ Cung Huyền không thương con gái ông,

ông đã biết từ lâu, nhưng con gái thích, nhất định gả, ông còn có biện

pháp gì.



Vệ Cung Huyền cũng là lần đầu tiên thật lòng mà đem đôi vợ chồng này làm ba mẹ, trước kia bọn họ đối với anh mà nói chỉ là ân

sư mà thôi, nhưng kể từ khi Nguyễn Mộng tính kế mình, anh chưa từng gặp

lại hai vị giáo viên già này.



“Mẹ đừng khóc, con rất nhớ mẹ a.”



Nguyễn Mộng ôm choàng lấy mẹ, đôi mắt to chớp chớp không ngừng, mẹ Nguyễn thấy bộ dáng này của cô, đau lòng không chịu nổi.



“Bảo bối ngoan, tại sao lâu như thế cũng không gọi điện thoại cho mẹ? Không biết mẹ rất nhớ con sao?”



Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, cô làm sao không nhớ mẹ chứ, chỉ là cô không dám gặp bọn họ!



“Mẹ…”



“Ngoan, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, đi về nhà, hôm nay mẹ mua rất

nhiều món ăn, cũng không thể bạc đãi cháu ngoại cùng con gái bảo bối của mẹ.”



Mẹ Nguyễn dù sao cũng là giáo sư đại học, rất nhanh thu lại xúc động, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Mộng, dịu dàng nói.



“Ba…”



Nguyễn Mộng rất nhanh thoát khỏi vòng tay của Vệ Cung Huyền, chạy đến cọ xát trong ngực cha mình.



“Ba, con rất nhớ ba, ba có thể làm kẹo đường cho con có được hay không?”



Đừng thấy mặt ba Nguyễn nghiêm túc, thật ra thì đối với vợ con thì nói gì nghe nấy, lập tức gật đầu.



“Ngoan, bảo bối ngoan muốn ăn gì ba sẽ làm ngay.”



Nói xong trợn mắt nhìn Vệ Cung Huyền một cái, bảo bối ngoan của ông sao lại gầy nhiều như vậy? Nhất định là tên nhóc chết tiệt này không đối xử tốt với con ông đây mà!



Người ta thường hay nói cha thương con gái nhất, lời này cũng không phải là không có đạo lý.



Vệ Cung Huyền bị trừng mắt nhưng không giải thích được, không hiểu vì sao

ân sư thấy mình lại như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy, nhưng nhìn nhìn

đôi tay bà xã cũng bị người đó cầm lấy, trong lòng khó chịu, nhưng lại

không nói thêm câu nào, chỉ có thể buồn bực đi theo phía sau.



Nhà họ Nguyễn mặc dù không như có gia nghiệp bề thế như nhà họ Vệ, nhưng

cũng coi như là có chút tư sản, hơn nữa mẹ Nguyễn đối với phương diện cổ phiếu này xem như là một cao thủ, mặc dù chỉ là chỉ chơi một ít, nhưng

mấy mươi năm qua cũng có để dành được kha khá.



Kiếp trước bọn họ đem số tiền kia giúp Nguyễn Mộng cai nghiện, nhưng không có kết quả, cô không thể nào cai nghiện thành công.



Kiếp này, Nguyễn Mộng thề, sẽ không bao giờ để cha mẹ đau lòng vì mình nữa.