Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Nhà họ Nguyễn là một căn nhà ba tầng ở khu Tiểu Dương, gần Đại học

Thành, rất dễ cho ba mẹ cô đi làm, trong sân còn có trồng một chút hoa

cỏ rất trang nhã.



Vệ Cung Huyền lần đầu tiên thấy, anh chưa từng ở qua phòng ốc như vậy, cũng cảm thấy mới mẻ.



Vừa đến nhà cha mẹ liền bắt đầu vào bếp, đẩy Nguyễn Mộng để cho cô vào

phòng rửa mặt thay quần áo, Vệ Cung Huyền dĩ nhiên cũng theo đi lên,

thái độ của mẹ Nguyễn đối với anh khá lịch sự, nhưng sắc mặt của ba

Nguyễn thì lại không được tốt lắm.



Nghe được Nguyễn Mộng gọi Vệ

Cung Huyền cùng đi vào phòng thiếu chút nữa cầm lấy cái xẻng giơ chân,

bị Nguyễn Mộng ngăn lại, ánh mắt trách hờn của con làm một ông lão đã

gần năm mươi tuổi nhưng tâm tình vẫn cực kỳ oán niệm.



Đây là lần đầu tiên Vệ Cung Huyền bước vào phòng riêng của Nguyễn Mộng.



Gian phòng của cô rất thanh tịnh, chăn còn có mùi nắng, có thể thấy sau khi

nghe cô sẽ về, mẹ cô đã dọn dẹp phòng ốc phơi chăn màn



Trong

phòng bất kể là đồ trang sức hay từng vật dụng nhỏ đều là vô cùng chỉnh

tề vô cùng có mạch lạc, dù cô không có ở đây, gian phòng được bảo tồn

hết sức hoàn hảo.



Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời lập tức chiếu

vào, ấm áp, Nguyễn Mộng đem chăn vén lên, ngồi lên, cô thích nhất giường to hai người, có thể ở phía trên lăn qua lăn lại, rất sung sướng.



Vệ Cung Huyền nhìn cô ấy đúng la con mèo lười khiến anh rất muốn ăn, lập tức nhào tới ôm cô, Nguyễn Mộng cười khanh khách.



Ngồi ba giờ máy bay, cô muốn đi tắm cho tỉnh người, ra hiệu cho Vệ Cung

Huyền từ trên người cô đứng dậy, sau đó đi đến tủ quần áo tìm y phục, mở ra, lại ngây ngẩn cả người.



Một hộc tủ đầy quần áo mới. Từ áo khoác quần váy đến vớ khăn lụa… Cái gì cần có đều có.



Đột nhiên Nguyễn Mộng thấy mắt mình cay cay, cắn môi vừa muốn khóc vừa muốn cười, Vệ Cung Huyền từ phía sau ôm lấy cô, hôn gương mặt của cô, nựng

nựng khuôn mặt tròn tròn như bánh bao của cô, nhẹ giọng nói:



“Chọn y phục nào, hay không thích, anh đi mua cái mới cho em?”



Những thứ này đối với bánh bao hiện tại mà nói cũng quá lớn, chỉ có thề làm áo ngủ, nhưng tuyệt đối mặc không ra.



Nguyễn Mộng ngoan ngoãn gật đầu một cái, chọn một áo sơ mi, Vệ Cung Huyền mang theo cô đi tắm, Nguyễn Mộng sau nhiều lần kháng nghị không có hiệu quả, sau đó cũng đã không cự tuyệt nữa dù sao đại thần cũng sẽ không làm khó cô.



Theo lối nói của anh là: Bây giờ cô đang mang thai, trong

phòng tắm mặc dù có lót thảm, nhưng mà ngộ chẳng may thì sao? Vẫn là cho anh giúp thì thấy an tâm hơn.



Nguyễn Mộng chỉ có thể đồng ý, nếu không còn có thể thế nào? Cùng anh cứng rắn tự làm sao?



Vệ Cung Huyền tìm cho cô một cái khăn lót, ngồi ở phía trên sẽ không lạnh

cũng sẽ không trượt, Nguyễn Mộng có một chút cứng ngắc, cô bây giờ đã

mang thai bốn tháng rồi, bụng bắt đầu khẽ nhô lên, nhưng tứ chi vẫn thon dài.



Vệ Cung Huyền, cầm lấy bọt biển, lau sữa tắm cho cô, từ

ngực đầy đặn trượt xuống dưới đến giữa hai chân, trong lúc Nguyễn Mộng

vẫn cố nén, đôi tay nắm thật chặt cánh tay Vệ Cung Huyền, anh xuống tay

từ trước đến giờ biết nặng nhẹ, sẽ không trêu chọc quá mức.



Nguyễn Mộng cũng chỉ có thể khẽ cắn răng, chịu khó nhẫn nại cho đến khi anh tắm xong.



Thật vất vả mới tắm xong, Nguyễn Mộng mới phát hiện mình không mang theo áo

choàng tắm, lúc đi chỉ nghĩ dùng y phục có sẵn trong nhà mà quên mất

hiện nay minh đã gầy đi nhiều, y phục không thể nào mặc vừa.



Không còn cách nào, chỉ có thể đem y phục ban đầu mặc tạm, sau đó theo ông xã đi ra ngoai mua đồ mới, cũng may Vệ đại thần còn chưa có tắm ah.



“Bảo bối ngoan, con muốn đi đâu vậy?”



Ba Nguyễn ngắm thấy con gái bảo bối đang xuống lầu, trong tay còn cầm lấy

túi xách, lập tức quơ múa dao thái chạy vọt ra, hoàn toàn không để ý con rể đang bên cạnh con gái ngoan của mình.



Vệ Cung Huyền cũng rất thức thời, không đi tìm cảm giác tồn tại.




Chuyển tới khu đồ nữ,Nguyễn Mộng muốn xe giá cả trước một chút, kết quả còn

chưa kịp dừng bước lại, liền bị đại thần câu eo ôm đi, trực tiếp đến khu đồ cao cấp.



Nguyễn Mộng liếc mắt xem thường, ngồi trên ghế sa

lon chán muốn chết, nhìn người đàn ông kia lựa hết món này đến món khác, so với cô là nhân vật chính ngồi đây, không có đất dụng võ…



Không chỉ có như vậy, đại thần gần như muốn mua hết toàn bộ y phục của tiệm a…



Nguyễn Mộng liền vội vàng đứng lên, kéo tay anh, đem cái váy dài màu xanh cỏ xinh đẹp trong tay anh đoạt đi:



“Đủ rồi đủ rồi, anh mua nhiều như vậy, đến lúc đó sao em mang về nhà nổi.”



Về nhà, hai từ này thật đẹp nha, khiến Vệ Cung Huyền mắt sáng ngời, sau khi lấy lại tinh thần, cười nói:



“Về nhà lại mua mới nữa.”



Có tiền cũng không được xài thế này đâu a, đại thần.



Nguyễn Mộng ho hai tiếng, vừa định nói chuyện, nghe thấy âm thanh nũng nịu phía sau:



“Cái này tôi thích, gói lại cho tôi.”



Nhân viên bán hàng đang hâm mộ, ghen ghét nhìn đôi vợ chồng đang ân ân ái

ái, thình lình bị người quát, sợ hết hồn quay mặt vừa nhìn, lộ ra nụ

cười:



“Thật ngại quá, cái đó là cái cuối cùng, vị tiên sinh này đã mua rồi.”



Vệ Cung Huyền khẽ nâng chân mày lên, váy áo của bảo bối ngoan anh cầm trên tay, còn có người muốn cướp?



Anh đưa lưng về phía người phụ nữ, lại đang ôm Nguyễn Mộng, cho nên không nhìn rõ người kia, người phụ nữ chỉ hừ lạnh một tiếng:



“Tôi nói muốn chính là muốn, cô vội vàng cái gì! Để cho anh ta nhường lại cho tôi, thế chẳng phải là được sao?”



Nguyễn Mộng giật giật khóe miệng, đầu năm nay thật là cực phẩm bay đầy trời cái gì cũng không đáng nói.



Đem váy để xuống, không muốn gây chuyện, bàn tay nhỏ bé lại bị Vệ Cung

Huyền cầm, anh thậm chí không thèm xoay người liếc mắt nhìn kẻ muốn cùng anh giành quần áo là cái dạng gì, chỉ là nhàn nhạt nói:



“Đem tất cả những món này gói lại, đưa đến XX đường 18 số là được.”



Nói xong liền dắt Nguyễn Mộng đi.



“Dẫn em đi xem quần áo bà bầu một chút.”



Cô thật không phải là cuồng mua sắm ah… nhưng đây là ý ông xã ah, cô còn

có thể làm gì? Nguyễn Mộng có miệng khó trả lời, chỉ có thể ngoan ngoãn

cho anh dắt đi.



Nhân viên bán hàng ngược lại rất là cao hứng, cô có một mối làm ăn lớn như vậy, dĩ nhiên vui vẻ, lập tức đáp một tiếng,

vẫn không quên tán dương Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng đến cỡ nào xứng

đôi.



“Tiên sinh, bạn gái ngài xinh đẹp như vậy, những y phục này tuyệt đối thích hợp với cô ấy!”



Vệ Cung Huyền nghe tán dương mở cờ trong bụng, không nhịn được khẽ mỉm

cười, nụ cười kia dịu dàng cực kỳ, nhưng vẫn không quên cải chính:



“Cô ấy là bà xã tôi, không phải bạn gái.”



“Có thật không?”



Cô nhân viên rất có ánh mắt, nhanh nhẹn nói:



“Thật là nhìn không ra, hai vị thật sự là quá trẻ tuổi! Chỉ là các người xem

ra rất xứng đôi a! công ty chúng tôi có mặt hàng đồ đôi trên tầng bảy,

hay hai vị đến đó nhìn thử xem….



Ở trên thương trường đã nghe không biết bao lời nịnh hót cùng khen tặng, nhưng lúc này Vệ đại thần cũng rất vui vẻ đáp: “Ừ”



Nguyễn Mộng dở khóc dở cười, … Người đàn ông này chỉ vì một ít kỹ xảo lừa gạt này đã trở nên ngu ngốc rồi.