Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 3 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Nguyễn Mộng cảm thấy cực kì bối rối. Trái tim cô đập kịch liệt, nhưng mà ở trước mặt Vệ Cung Huyền, cô không khác gì một ở đứa trẻ con, tùy ý
anh muốn làm gì thì làm
Mà lúc này đây, anh tựa hồ không giống những lần trước. Trước kia, trước kia anh ít chú ý đến những khúc dạo đầu!
Nhưng lúc này đây… Có phải đã quá dài hay không?
Nguyễn Mộng chịu đựng cố gắng không rên lên, đêm qua cô còn nhớ rõ, đánh chết cô cũng không muốn lại bị ooxx lại xxoo như vậy!
Cô không lên tiếng, Vệ Cung Huyền cảm thấy bất mãn. Anh nhíu mày, đem đầu Nguyễn Mộng xoay đến trước mặt, tỉ mỉ nhìn cô, hỏi:
“Vì sao không kêu?”
Tại sao phải kêu? Tận dưới đáy lòng Nguyễn Mộng hỏi lại, đương nhiên, cô không dám hỏi Vệ Cung Huyền như vậy
Thấy vẻ mặt quật cường của cô, Vệ Cung Huyền không khỏi kỳ quái. Nhưng người phụ nữ này có lực hấp dẫn thật kì lạ với anh, anh không muốn nghĩ nữa.
Lập tức đè lên người cô, tay sờ soạng xuống phía dưới, Nguyễn Mộng bị anh
dọa, lớn tiếng kêu lên, anh kinh ngạc nhìn cô. Nguyễn Mộng nhanh chóng
bắt lấy tay anh:
“Đừng, đừng có sờ…”
Quá mất mặt, phía dưới của cô đã ướt lắm rồi!
Nhìn Nguyễn Mộng vừa xấu hổlại vừa giận dữ, Vệ Cung Huyền lại còn nở nụ cười!
Vệ Cung Huyền nở nụ cười!
Nguyễn Mộng trợn tròn mắt, cô gần như chưa từng gặp Vệ Cung Huyền cười với mình, cũng không thấy anh cười cùng người khác.
Trừ bỏ người phụ nữ kia cùng đứa nhỏ, anh cơ hồ có thể nói là một khối gỗ, đối với mọi thứ đều là không lạnh không nóng.
Nhưng mà khối gỗ này lại nở nụ cười với cô, mười mấy năm… Lần đầu tiên vì cô mà cười!
“Em khóc cái gì?”
Anh cúi đầu hỏi, trong thanh âm mang theo tình dục khàn khàn.
Nguyễn Mộng lắc đầu, cầm lấy tay anh không chịu buông, cắn răng nhịn xuống
nước mắt. Cô thật ngu ngốc, rõ ràng biết Vệ Cung Huyền không thuộc về
cô.
Anh đối với cô tràn ngập lực hấp dẫn, chỉ cần một nụ cười tươi có thể làm cho cô nháy mắt quăng mũ cởi giáp, thua thật thảm hại.
“Em thật ướt.”
Vệ Cung Huyền giống như phát hiện bảo tàng, ngạc nhiên nói.
“Em trước kia không phải như thế.”
Chuẩn xác mà nói trước kia hai người bọn họ đều không phải như thế, một người luôn trầm mặc, một người không bao giờ tự ti vì thân thể mình.
Nguyễn Mộng cảm thấy cực kì xấu hổ, mặt cô càng lúc càng đỏ, vẻ mặt Vệ Cung Huyền còn cố tình như phát hiện kì quan mới :
Nguyễn Mộng cả kinh, tròng mắt muốn rớt xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng thét thê thảm chói tai đến cực điểm, lấy cánh tay không đau muốn đẩyVệ
Cung Huyền. Đáng tiếc thất bại trong gang tấc.
Anh không phí khí lực liền đem cô khống chế, cuối cùng Nguyễn Mộng chỉ có thể vô cùng
đáng thương cắn miệng, hai tay bị Vệ Cung Huyền đè ở dưới gối, hai cái
đùi mở ra, chốn đào nguyên mang theo chút sưng đỏ cứ như vậy bày ra ở
trước mặt anh.
Ổn định tâm thần, lông mày Vệ Cung Huyền càng
nhíu càng sâu. Thật sự là gặp quỷ mà, anh lại nổi lên dục vọng…. mà đối
tượng lại là người phụ nữ mập mạp đối diện mình!
Bên trong bắp đùi bị ma sát va chạm đỏ au, thời điểm anh lau chùi không tự giác giảm nhẹ lực đạo.
Nguyễn Mộng đỏ mặt, cô từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn Vệ Cung Huyền, mãi
đến khi anh lau xong rồi, đem áo ngủ cho cô. Nói là áo ngủ cũng không
hoàn toàn đúng, chỉ là thay đổi áo sớmi mà thôi.
“Áo ngủ của em để ở đâu?” Anh không tìm được.
“Áo ngủ?”
Nguyễn Mộng lúc này mới chú ý tới trên tay là áo sớmi sạch sẽ của Vệ Cung
Huyền, cô giật mình, theo phản ứng đem áo sớmi quăng thật xa, quay đầu
liền thấy Vệ Cung Huyền đen hết nửa mặt, vội vàng lắp bắp giải thích:
“Ặc, thực xin lỗi… Em không cố ý, áo ngủ của em đã mang đi giặt, cho nên mới mặc áo sớmi của anh… sẽ không có lần sau, em cam đoan!”
Cho nên anh có thể không cần như vậy được không?
Chỉ cần Vệ Cung Huyền ngẫu nhiên có một chút hảo ý, cô đều theo bản năng nghĩ đến hậu quả.
Anh cho cô chút hi vọng, cô cố tình hy vọng xa vời, cuối cùng cô cũng không còn gì ngoại trừ tuyệt vọng.
Cô cố tình trừ bỏ thói quen này, thói quen loạn tưởng, kết quả như thế
nào, cô cũng đều không thể thừa nhận nổi. Vệ Cung Huyền luôn có thể dễ
dàng thoát thân, mà cô thì luôn hãm sâu, không tự thoát thân được.
Vệ Cung Huyền nhíu mày lại, anh nhìn thấy áo sớmi bị quăng đi, lần đầu tiên phát giác bản thân cũng có thể dọa người.
“Đâu có nói là không cho em mặc.”
Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, Vệ Cung Huyền đem áo sớmi cầm tới, cởi bỏ nút áo, khoác lên người cô:
“Anh đi tắm rửa trước, em đem quần áo mặc vào, hoặc là chúng ta cùng nhau tắm?”
Nguyễn Mộng vội vàng lắc đầu như trống bởi, quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình.
Thật sự cô không phải đang nằm mơ đó chứ? Ánh mắt liếc về phía đồng hồ báo
thức đầu giường, rõ ràng nhìn thấy 15 giờ 02 phút ngày 18 tháng 6.
Đây là ngày thứ hai cô sống lại, nhưng mà…
Không có khả năng xảy ra chuyện tốt đẹp.