Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng cô, lập tức đi vào phòng tắm.



Nguyễn Mộng xác định anh đã thật sự đi vào phòng tắm rồi, mới vụng trộm đem áo sớmi của anh mặc vào.



Vệ Cung Huyền dáng người thon dài, cơ bắp rắn chắc, tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy, nhưng trên thực tế lại phi thường cao to, cho nên cho dù là

mập mạp Nguyễn Mộng cũng có thể mặc sớmi của anh.



Mặc quần áo là quá trình rất thống khổ, tuy rằng thân mình đã được anh lau chùi qua, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không giảm bớt.



Nguyễn Mộng cắn răng mặc xong quần áo, hai chân bước xuống giường mang dép lê, chờ Vệ Cung Huyền tắm xong rồi tự mình tắm rửa.



Mùi hương của anh lưu lại ở trên người cô càng lâu, cô lại càng không thể

khống chế được bản thân muốn đặt niềm tin vào người đàn ông này. Nếu đã

không thể tin vào, cho nên chỉ có thể tránh xa là tốt nhất.



Ít

nhất có thể cam đoan bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa. Sau khi Nguyễn

Mộng sống lại xem như đã hiểu một ít đạo lý, cô đã chết qua một lần, rốt cục cũng hiểu rõ cái gì kêu là thời điểm thích hợp rời đi.



Lần này… Chỉ cần người phụ nữ kia xuất hiện, cô liền xoay người bước đi, cam đoan một chút cũng không lưu luyến.



Không, có lẽ có lưu luyến, nhưng quyết không do dự.



Đang miên man suy nghĩ, Vệ Cung Huyền đã từ trong phòng tắm đi ra.



Nguyễn Mộng lập tức đứng lên, thắt lưng bỗng đau nhói, mắt thấy vừa sắp té

xuống đất, đang cho rằng bản thân sẽ tiếp tục làm bạn với sàn nhà lần

nữa. Vệ Cung Huyền đã tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước liền bắt được

thắt lưng của cô, mang cô tới giường, mặt mày nhăn nhó:



“Sao lại không cẩn thận? Cũng không phải không biết bản thân đi đường không xong.”



Nguyễn Mộng bị anh nói mặt đỏ lên, kiếp trước lúc cô vừa cùng anh kết hôn

chính là như vậy. Chỉ cần Vệ Cung Huyền nhìn cô một cái cô sẽ thẹn

thùng.



Nhưng mà sau này, từ khi anh rời đi, cô không còn loại

thẹn thùng này nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh, cũng chỉ còn lại nước mắt,

cùng với hèn mọn khẩn cầu.



Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng

quay đầu liếc nhìn cô một cái, cho tới bây giờ cũng không. Thật giống

như Nguyễn Mộng cô chỉ là người qua đường nhỏ bé mà thôi.



“Muốn tắm rửa?”



Thấy Nguyễn Mộng không trả lời, Vệ Cung Huyền lại hỏi.



Lúc này Nguyễn Mộng gật đầu, anh nhanh chóng nâng Nguyễn Mộng lên dễ dàng. Nguyễn Mộng giật nảy mình, vội vàng cự tuyệt:



“Em, em có thể tự đi…”



Vệ Cung Huyền cắt ngang lời của cô:



“Không biết là ai đã té ngã đến hai lần!”



Nói xong cũng không có ý định nghe Nguyễn Mộng nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi về hướng phòng tắm.



Cô vừa mặc áo sớmi còn chưa tới mười phút lại cởi ra. Nguyễn Mộng xấu hổ

không chịu nổi, ngồi ở trong bồn tắm lớn, xem người đàn ông luôn luôn

cách xa cô xoay người xả nước giúp cô, dưới làn nước ấm áp.
“Bụng em vừa mới kêu.”



Nguyễn Mộng tiếp tục lắc đầu, đến bên tủ lạnh, từ bên trong lấy ra sữa chua, rồi đến ngồi trên bàn.



Thắt lưng cô thật vừa đau vừa nhức. Hai chân dường như không có tri giác,

thật thống khổ… Cô nhìn Vệ Cung Huyền ăn, càng nhìn càng nhíu chặt chân

mày.



Đây là Vệ Cung Huyền…một chút cũng không giống!



Đừng nói với cô cái gì đây là phúc lợi khi sống lại, cô không tin! Cuối cùng kết cục cũng đều sẽ giống nhau, cô vẫn không chiếm được anh! Cho nên

như bây giờ thì tính cái gì?!



Đột nhiên có hứng thú đối với thân thể của cô, đột nhiên nói chuyện với cô, đột nhiên không muốn ăn bít

tết cùng salad cà rốt… tất cả, tất cả những chuyện đều giống như đang

nằm mơ. Cô không tin, một chút cũng không tin!



Đúng vậy, cô

không tin, một chút cũng không tin. Hiện tại tốt đẹp nhưng mà sau này là cô ôm gối cô đơn một mình. Cô không phải đồ ngốc, cô sẽ không lại si

tâm vọng tưởng.



Cho dù còn yêu Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng cô

cũng sẽ không giống kiếp trước, gắt gao giữ chặt anh, cuối cùng tất cả

cũng đều mất mà vẫn không nguyện cùng anh ly hôn. Cô sẽ không như vậy,

tuyệt đối sẽ không!



Ngồi một lát, chuông cửa vang lên. Nguyễn Mộng đứng lên, nhưng động tác Vệ Cung Huyền nhanh hơn:



“Em ngồi đó đi.”



Nói xong liền đi ra ngoài.



Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng bếp, anh nhanh chóng trở lại

trên tay cầm theo hộp thức ăn, mở ra bên trong vẫn còn nóng hổi.



Kỳ thực Nguyễn Mộng một chút cũng không thích cơm Tây. Cô tình nguyện gặm

bánh bao cũng không nguyện ý ăn mấy thứ này, nhất là bít tết cùng salad

cà rốt.



Nhưng Vệ Cung Huyền đã đem mọi thứ để ở trước mặt, cô

lại đói bụng, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, chỉ có thể

chậm rãi cầm lấy dao nĩa.



Gia cảnh trước đây của cô cũng không

phải bình thường, cô cũng không phải chưa thấy qua thế nào là cuộc sống

giàu sang, nhưng mà kiếp trước sau khi gả cho Vệ Cung Huyền, cái gì nên

học không nên học tất cả cô đều học hết, tuy nhiên cuối cùng một chút

hiệu quả cũng không có.



Vệ Cung Huyền không thương cô chính là không thương cô. Cô cưỡng cầu cũng vô dụng.



Nguyễn Mộng mê mang nhớ tới trước kia từng xem qua một quyển sách. Bên trong

nói cái gì là của mình thì nhất định sẽ thuộc về mình, ngược lại vốn

không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng vô dụng. Đạo lý đơn giản như

vậy, cô thế nào đến chết cũng không hiểu?



A không, thời khắc cô chết liền hiểu. Quả nhiên con người cần trải qua thời khắc mấu chốt mới có thể chân chính trưởng thành.



Thân thể đau nhức, ngay cả răng miệng cũng đều không có sức lực. Nguyễn Mộng cố sức cắn miếng bít tết, kỳ thực cô tuyệt không muốn ăn món này.