Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 5 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
So với miếng bít tết, khiến Nguyễn Mộng càng hoảng sợ và luống cuống hơn chính là sự khác thường của Vệ Cung Huyền.
Anh thật sự rất không bình thường…
Không phải cô đa nghi hoặc là đa tâm, quả thật không bình thường. Phi thường, phi thường, phi thường không bình thường!
Theo lý thuyết… Anh sẽ không về nhà lúc giữa trưa, cho dù trở về cũng không
phải trực tiếp muốn cô! Lại còn nhiều lần như vậy… Giống như kiếp trước, một tuần chỉ một hai lần không phải tốt lắm sao?!
Thật vất vả
đem bít tết cùng salad nhét vào trong bụng, Nguyễn Mộng đứng lên chuẩn
bị thu dọn nhưng chuyện kinh ngạc lại xảy ra trước mắt cô: Vệ Cung Huyền lại trước cô một bước, đem chén dĩa thu dọn tới bồn rửa chén!
Trời, đùa phải không…Cô nhất định là đang nằm mơ…
“Em muốn đi đâu?”
Nhìn cô nghiêng ngả bước khỏi phòng bếp, Vệ Cung Huyền hỏi.
Là mộng, là mộng, kỳ thực nói không chừng cô đã chết, tất cả đều là ảo
giác mà thôi… Không phải nói trước khi chết người ta thường hay có ảo
giác sao? Có lẽ đây là… Đúng rồi, nhất định là như vậy!
“Em nói anh là mộng?”
Vệ Cung Huyền không biết khi nào đã đến trước mặt Nguyễn Mộng, cô vuốt
cái mũi, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, chóp mũi đỏ bừng.
“Em mới là mộng.”
Mình mới là mộng…Ý của anh là, cô mới là Mộng?
Đầu óc Nguyễn Mộng choáng váng, cái gì cũng không suy nghĩ, hoàn toàn không có ý thức được Vệ Cung Huyền đang nói chuyện với cô. Cả người ngây ngốc bị anh kéo đến ngồi xuống sofa phòng khách, ánh mắt vẫn cứ dại ra.
Trời đất, ai tới nói cho cô, cô hiện tại rốt cuộc là sống hay là chết?!
“Em đang nghĩ gì thế?”
Không phải lòng hiếu kỳ của Vệ Cung Huyền nặng. Thật sự là ánh mắt Nguyễn Mộng quá mức quỷ dị, làm cho anh không hỏi không được.
Nguyễn Mộng đột nhiên bắt lấy tay anh:
“Em, em còn sống không? Em…em không chết? Thật sự không chết?”
Nếu tất cả những chuyện này là sự thật, vì sao chỉ có Vệ Cung Huyền thay đổi? Vì sao như vậy? Vì sao?
Theo lý thuyết, mặc kệ thế nào thì mọi chuyện vốn sẽ theo quỹ đạo của nó không phải sao?
“Em đương nhiên không chết, em không sao chứ?”
Bàn tay to sờ lên trán cô. Không phát sốt, vì sao đột nhiên bắt đầu nói mê sảng?
Nguyễn Mộng giật mình rút tay về. Cô giờ mới chú ý tới chính mình đột nhiên nắm lấy tay anh.
xuống.
Ngước mắt lên mới phát hiện thì ra là Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng nhìn nhìn đồng hồ trên tường:
“…Sao anh về sớm vậy?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trán Vệ Cung Huyền liền ẩn ẩn có ba vạch đen.
Nguyễn Mộng lập tức biết mình nói sai, vừa định hỏi lại, Vệ Cung Huyền
lại nhéo nhéo khuôn mặt cô:
“Ai cho phép em mặc như vậy tới mở cửa? Không phải anh đã nói buổi chiều sẽ cho người đưa bữa tối sao?”
Để anh nhìn thấy thì không sao, dù sao anh là chồng của cô. Nhưng vạn nhất người tới không phải là anh mà là tài xế thì sao?
“Hơn nữa, em làm cái gì, làm cho bản thân bẩn như vậy?”
Lúc này nhìn cô thật giống con mèo nhỏ lấm lem bùn đất.
Nguyễn Mộng sửng sốt, vội vàng cúi đầu xem bản thân, lúc này mới phát hiện cô
đem quần áo của anh làm bẩn. Cô khẩn trương đứng lên, vội vàng xua tay:
“Thực, thực xin lỗi…em sẽ giặt sạch sẽ…”
“Được rồi, vào đi thôi.”
Vệ Cung Huyền ôm lấy thắt lưng cô, cùng cô vào nhà.
Nguyễn Mộng ngây ngốc bị anh mang đi. Nhìn phòng khách không nhiễm một hạt bụi làm cho Vệ Cung Huyền kinh ngạc:
“Buổi chiều em làm gì?”
“Ách, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh…”
“Không mệt sao?”
Nguyễn Mộng không biết anh hỏi cái này là có ý gì. Cô nuốt nuốt nước bọt, dè
dặt cẩn trọng lắc lắc đầu, khoé mắt liếc nhìn cơm hộp Vệ Cung Huyền cầm
trên tay:
“Anh còn chưa ăn cơm? Buổi chiều em quên đi mua đồ ăn, nếu không hay là kêu bên ngoài đi…”
Đây là đồ ăn anh mang cho cô, cho nên… không phải là bít tết cùng salad cà rốt? Hai món này là thức ăn cô hận nhất.
“Không cần, em tuỳ tiện làm một chút này nọ cho anh là được.”
“Ôi?”
Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu người đàn ông này.
“Nếu như anh chưa ăn vì sao không ăn bên ngoài rồi trở về, hoặc là mang về hai phần?”
Vệ Cung Huyền hơi ngượng: “Ừm…Anh đã quên.”