Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Lý do tốt.



Nguyễn Mộng rất thuận tay nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay anh, người lại bị Vệ Cung Huyền ôm vào gian phòng.



Anh trở tay đóng cửa lại, mang theo cô đi tới phòng bếp, giúp cô mở hộp

đựng thức ăn ra, bên trong là mấy món ăn Trung Quốc đơn giản. Nguyễn

Mộng kinh ngạc nhìn anh một cái, anh cũng không nhìn cô, chậm rãi nói:



“Ăn nhanh lên.”



Cô bị buộc ngồi xuống, cầm đũa gắp lên một khối đồ ăn bỏ vào trong miệng. Mùi vị rất tốt, nhưng không phải khẩu vị cô thích.



Nguyễn Mộng vừa ăn vừa cau mày, không biết vì sao, giống như kể từ lúc trọng

sinh, cô cũng chỉ thích ứng đồ ăn tự mình làm, đối với những thứ khác dù ngon cũng không mấy hứng thú.



“Ăn không ngon?”



Đỉnh đầu truyền đến tiếng hỏi, Nguyễn Mộng theo bản năng ngẩng đầu, sau đó chính là mãnh liệt dao động:



“Không có, ăn rất ngon.”



“Vậy tại sao em lại cau mày?”



Ngón tay thon dài đưa qua, vuốt lên nếp uốn giữa lông mày cô.



Lúc này Nguyễn Mộng mới ý thức được thì ra mình cau mày bị anh chú ý tới, vội vàng cười ha hả che giấu:



“Không có gì, chỉ là ăn quá ngon rồi.”



Nhưng hi vọng anh chỉ là nhất thời đối xử tốt với cô, về sau sẽ không có.



“Đúng rồi, anh không ăn sao?”



Cô chuyển đũa đến cho anh, một giây kế tiếp mới nhớ tới Vệ Cung Huyền chưa bao giờ cùng người khác dùng chung đồ, nhưng ngay khi cô chuẩn bị thu

hồi đũa về, Vệ Cung Huyền lại đột nhiên nhận lấy!



Nguyễn Mộng

trợn mắt há mồm nhìn anh dùng chính đôi đũa mình vừa dùng qua, ăn cơm

trong chính chén của mình, quai hàm gần như đều rơi đến trên đất thật

lâu cũng không thể nhặt lên.



Ặc, nói giỡn sao!



Cô lại

bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc là đã chết hay là còn sống, được rồi,

kiếp trước cho tới bây giờ Vệ Cung Huyền chưa từng làm chuyện như vậy!

Anh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cho dù là người phụ nữ kia cùng đứa bé

cũng sẽ không như thế.
đồng nhất – trước kia cô toàn sử dụng khăn giống nhau, rất dễ lầm lẫn –

chọn kiểu như vậy có vẻ tốt hơn.



Sau khi mua thêm một ít đồ,

Nguyễn Mộng chậm chạp tới quầy thanh toán. Người trong siêu thị không

nhiều, nhưng có tiếng tranh chấp truyền tới. Cô tới gần mới thấy một

người đàn ông nước ngoài đang tranh luận cùng thu ngân.



Nhân

viên thu ngân có vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng thái độ vẫn rất hoà nhã; nếu

như là trước đây, Nguyễn Mộng nói không chừng sẽ nhiệt tình tiến lên

tham gia náo loạn, đáng tiếc…



Đứng chờ một hồi lâu nhưng chuyện

phía trước vẫn chưa được giải quyết. Người đàn ông dường như nói tiếng

Pháp nhưng nhân viên thu ngân nghe không hiểu.



Nguyễn Mộng thở

dài, nhỏ giọng oán trách, xoay người muốn đem đồ trả về chỗ cũ. Có lẽ do sáng sớm ít khách nên một siêu thị lớn như vậy cũng chỉ có một thu

ngân.



Cô không mua có được không?



Khi cô vừa định đi thì cánh tay bị một lực kéo lại. Nguyễn Mộng quay đầu lại mới phát hiện

người nước ngoài đối diện đang khoa tay múa chân tựa như muốn nói gì. Cô nhướng nhướng mày, dùng tiếng Pháp hỏi:



“Ông muốn làm gì?”



Phát hiện ra người phụ nữ trước mặt có thể nói tiếng mình, người đàn ông cao hứng huơ tay múa chân. Nguyễn Mộng mặc kệ anh ta muốn làm gì, đem tay

anh ta bỏ xuống, xoay người bỏ đi. Lại bị bắt lấy. Cô thở dài, lấy ra

100 tệ, không nói gì, xoay người rời đi.



Người đàn ông phía sau

kêu cô, tựa hồ còn muốn đuổi theo, Nguyễn Mộng bước nhanh hơn, người kia tựa hồ chạy theo nhưng bị thu ngân gọi lại, tiền hẳn là đủ rồi, số tiền này cũng không phải của cô, tùy tiện đưa người ta quả có điểm quá mức.



Đi qua chợ, cô rẽ vào một lần nữa mua lại những món cần mua. Khi cô về đến nhà, Vệ Cung Huyền cũng vừa tỉnh lại. Cô đem đồ để xuống, ví tiền và

chìa khóa đặt trên tủ trước cửa, đổi giầy liền chạy vào nhà bếp.



“Em đã đi đâu?”



Sau lưng đột nhiên truyền đến một câu câu hỏi, cô bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát hiện là Vệ Cung Huyền. Anh đang

cầm khăn lông lau tóc, xem bộ dáng là mới vừa tắm xong:



“Ừm… Em đi mua thức ăn.”



Nghe cô trả lời, Vệ Cung Huyền liền thỏa mãn. Anh xoay người đi trở về phòng ngủ, không để ý Nguyễn Mộng đang nhìn bóng anh bằng ánh mắt phức tạp.