Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 7 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Mặc dù không phải là lần đầu cảm thấy như vậy, nhưng Nguyễn Mộng vẫn là suy nghĩ – quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái.



Mấy ngày nay người đàn ông mà cô sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể anh là một người khác hay không? Mặc dù bề ngoài

không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với cô quả là

khác một trời một vực.



Nói như thế nào đây? Chính là không hề hợp lý a.



Cô vừa thái đồ ăn lại vừa mất hồn.



So với trí nhớ kiếp trước của cô về Vệ Cung Huyền, mặc dù anh đối với cô lãnh đạm, không thích cô.



Nhưng lúc ấy, cô có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình không được hoan nghênh, không cần phòng bị.



Có thể tưởng tượng hiện tại – anh thật sự làm cô bị mê hoặc. Nếu như không phải đã chết đi một lần, Nguyễn Mộng nhất định sẽ giống như trước kia,

cứ vậy mà ào tới, bất kể anh có nguyện ý hay không.



“A!”



Ôm đầu ngón tay bị chảy máu, cô thất bại thở dài, vội vàng nắm một bên

khăn lau tiện tay cầm máu, sau đó chạy đến phòng khách lấy băng keo cá

nhân ra dán vào.



Lúc quay người lại, Vệ Cung Huyền đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau cô, hơi cau mày hỏi:



“Em bị sao vậy?”



Nguyễn Mộng cười gượng lắc đầu:



“Không cẩn thận cắt trúng tay thôi.”



Anh gật đầu một cái, thấy cô đã dán băng keo cá nhân, cũng không nói thêm gì, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng.



Đừng nói là Nguyễn Mộng kỳ quái, ngay cả Vệ Cung Huyền cũng cảm giác không

thể tin được chính mình. Kể từ đêm ái ân đó, khi Nguyễn Mộng kêu lên tên anh, anh giống như có điều gì thôi thúc, luôn nghĩ muốn cô một lần lại

một lần nữa;



Anh cũng không phải hạng đàn ông không biết kiềm

chế dục vọng, anh thậm chí vì bạn gái ở nước ngoài mà thủ thân như ngọc

suốt bốn năm. Nhưng hôm nay lại có loại phản ứng này, thật sự là rất kỳ

quái.



Nguyễn Mộng nhìn anh ngồi ở trên sô pha, gương mặt nặng

nề; cô dĩ nhiên không dấm quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay liền trở về

phòng bếp.



Thật ra thì tay bị cắt trúng không nên ngâm nước,

Nguyễn Mộng cũng biết, nhưng cô không đụng thì làm sao nấu ăn được? Đối

với cô mà nói, sớm đã thành thói quen, một mình tự gánh chịu thống khổ,

dù sao nói ra cũng sẽ không có ai hiểu.



Cô tìm lấy bao tay đeo

vào, vội vã làm xong đồ điểm tâm, liền bưng lên bàn. Vệ Cung Huyền nhìn

đĩa chất đầy thịt bò bít tết cùng cà rốt salad, lại nhìn về chiếc ghế


“Cám ơn.”



Cám ơn… Cám ơn?! Nguyễn Mộng chợt trợn to hai mắt thậm chí tay mình đang bị người ta nắm cũng quên mất.



Vệ Cung Huyền nói cám ơn cô… Vệ Cung Huyền lại có thể biết nói cám ơn với cô!



Mặc dù kiếp trước anh chưa từng nặng nhẹ cô, nhưng thật ra Nguyễn Mộng cũng có thể nhìn ra, cho dù trên mặt Vệ Cung Huyền tươi cười, nhưng trong

mắt đều là bài xích cùng lãnh đạm.



Nói như thế nào đây? Trước khi kết hôn, cô ở trong mắt Vệ Cung Huyền là người phụ nữ béo, hay chen vào chuyện người khác.



Sau khi kết hôn… Có lẽ chính là người phụ nữ luống tuổi hay lo chuyện bao đồng…



“Không có, không sao!” Cô cà lắm lắc đầu, vội vàng rút tay về.



Không hiểu là cảm giác gì, nhưng khi Nguyễn Mộng rút tay ra khỏi, Vệ Cung

Huyền thấp thỏm có gì đó thoáng qua trong lòng. Anh không nói gì thêm,

chỉ cúi đầu ăn tiếp. Nguyễn Mộng cũng nhân đó trốn vào phòng bếp.



Đang lúc cô còn đang mơ màng khuấy cháo trong bếp, Vệ Cung Huyền lại bước

vào, trong tay còn cầm cái chén không. Nguyễn Mộng vội vàng đứng lên đưa tay đón, nửa đường lại thu hồi lại, đem tay xoa xoa lên tạp dề mới đưa

ra.



Vệ Cung Huyền tựa hồ không để ý đến động tác của cô, mắt đẹp liếc về phía cô, lại ngó đến chén cháo của cô, bên trong cũng còn

nguyên:



“Sao lại không ra ăn?”



Sao lại không ra ăn? Cô

dám nói là bởi vì trí nhớ của trước kia cô và anh cơ hồ chưa từng ngồi

ăn chung với nhau bao giờ, Nguyễn Mộng dĩ nhiên không dám.



Cô nhếch môi cười:



“Anh ăn xong rồi sao? Còn cần nữa không?”



Vệ Cung Huyền lắc đầu một cái: “Đã đủ.”



Anh từ trước đến giờ không ăn điểm tâm, nên một chén là đã đủ.



“…. Nha.” Nguyễn Mộng đáp một tiếng, không khí chung quanh lúng túng hơn.



Cũng may Vệ Cung Huyền chủ động phá vỡ sự lúng túng, nói:



“Anh đi làm trước đây.”



Cô vội vàng gầt đầu, bộ dáng cô vợ nhỏ chạy đến đưa anh áo khoác, rồi mở

cửa tiễn anh đi, cũng không quên đưa anh chìa khóa xe. Tất cả những điều cô vừa làm đều dựa theo trí nhớ kiếp trước, cũng là bản năng mà thôi.



Nhưng ánh mắt của anh lại có tia bất đồng so với quá khứ, mà bất đồng này cô

cũng không nhìn ra – Mà nếu nhìn thấy cô cũng sẽ nghĩ là mình hoa mắt.