Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 31 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Nhận được sự chú ý của con gái bảo bối, ba Nguyễn vẫn hừ một tiếng, đầu ngón tay chọc chọc vào cái trán của cô:
“Ba mới không làm đồ ăn cho đứa nhỏ không để ba trong lòng ăn đâu.”
Nhìn một màn trước mắt, mặt Vệ Cung Huyền vẫn bình thản nhưng trong lòng có
đủ các loại khó chịu. Nhìn bàn tay chỉ chỉ vào cái trán của bảo bối
ngoan, càng thêm muốn xông qua kéo cô đến trong ngực che chở… Cho dù
người chỉ vào bảo bối là ba vợ của mình.
May nhờ ba Nguyễn không biết Vệ Cung Huyền đang nghĩ cái gì, nếu không chắc chắn sẽ phát điên,
bảo bối ngoan mà ông cực khổ nuôi lớn, ông chỉ chỉ một cái cũng không
được sao?!
Nguyễn Mộng từ trước đến giờ luôn yêu thương cha,
cũng không để ý, dù thế nào đi nữa ngón tay của ông như lông vũ, một
chút cũng không đau.
“Ba, ba đừng tức giận nha, trong lòng con thích baba nhất.”
Ánh mắt ba Nguyễn sáng lên: “Thật sao?”
“Khụ khụ”
Sau lưng truyền đến tiếng ho khan của Vệ Cung Huyền, mắt ba Nguyễn trợn trừng:
“Khụ cái gì, có bệnh thì đi trị, đừng lây bệnh cho bảo bối ngoan.”
Trong lòng là cả một bụng tức tối, anh căm giận nhìn Nguyễn Mộng một cái, cô
thích ba vợ nhất, vậy ông xã như anh thì đặt nơi nào?
Nguyễn
Mộng bén nhạy nhận thấy được mình nói sai, nhưng lại không có biện pháp
gì, vừa đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm,
bàn chân như bôi dầu liền chạy, trước khi đi không quên bỏ lại lời nói:
“Con đi mở cửa ~~~~ ba, con muốn ăn trứng muối mà ba làm, nhớ cho con hai trứng nha!”
Dứt lời, cô cũng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?
Vệ Cung Huyền híp híp mắt, cùng đi theo qua, bước chân rất chậm, bởi vì anh không vội.
Chờ anh bắt được cô nàng to gan lớn mật dám ở trước mặt anh nói thích nhất một người đàn ông khác, xem anh chỉnh cô thế nào.
Mở cửa ra, Nguyễn Mộng còn tưởng rằng sẽ là sinh viên của ba mẹ, cha mẹ
Nguyễn nhân duyên vô cùng tốt, trong nhà luôn không thiếu sinh viên tới
chơi.
Thấy dịch vụ chuyển phát vẫn là lần đầu tiên. Nguyễn Mộng phản ứng đầu tiên chính là: Chẳng lẽ A Huyền lại mua cái gì cho cô?
“Xin hỏi… Là Nguyễn tiểu thư đúng không?”
hân viên bưu kiện là chàng trai trẻ rất trẻ tuổi, thấy người mở cửa là một
cô gái mỹ lệ , trong nháy mắt đỏ mặt, chỉ cảm thấy nữ sinh trước mặt
dáng dấp thật xinh, mắt thật to miệng nho nhỏ, gương mặt lớn cỡ bàn tay
lại mang theo sự tròn trịa của trẻ con, khiến thân hồn điên đảo.
“Đây, đây là chuyển phát của cô, xin, xin ký, ký nhận.”
Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, chuyển phát của cô? Thò tay mà tiếp nhận một
túi giấy, đây nhất định không phải A Huyền mua cho cô, mỏng như thế là
cái gì vậy nhỉ?
Đang muốn mở ra thì một cánh tay có lực đã ôm hông của cô, tiếng hít thở quen thuộc phun tại chiếc cổ tinh tế của cô:
“Bảo bối ngoan, là gì thế?”
Bỗng nhiên thấy một người đàn ông, còn rất thân mật với cô nữ sinh xinh đẹp, tình yêu đầu tiên của cậu sinh viên kia tan vỡ như kính thủy tinh, rầm
rầm rào rào, trong nháy mắt tan nát dưới đất.
“Không biết.”
Nguyễn Mộng soàn soạt soàn soạt vài nét ký tên mình, nói cám ơn với nhân viên
bưu kiện, thuận tay đóng cửa lại. Cậu trai trẻ tan nát cõi lòng chỉ có
thể yên lặng rời đi.
Vệ Cung Huyền từ trong tay cô rút đi túi
giấy, giúp cô xé ra, nhưng không hề nhìn đồ vật bên trong, mà là rút ra
đưa cho Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng cười lấy lòng, đẩy qua cho anh:
“Huyền, anh giúp em xem là gì đi.”
“Cái này coi là lấy lòng sao?”
Vệ Cung Huyền ý vị sâu xa nói, nhìn cô một chút, cười khẽ, vẫn mở ra cho cô, giọng nói trầm thấp từ tính vô cùng dễ nghe:
“Bạn học Nguyễn Mộng thân ái!
Bốn mùa vội vàng đi qua, thoáng một cái đã là bảy năm. Chỉ nhớ rõ bóng
người loáng thoáng, nhưng cẩn thận một lần nghĩ lại phát hiện hình dáng
xinh đẹp dần dần quên lãng —”
“Dừng một chút…”
Nguyễn Mộng nhức đầu kêu.
“Thư mời hội học sinh mà từ ngữ sến vậy mà ai nghĩ ra không biết.”
Mày kiếm chau lên:
“Đúng.”
Sờ sờ Nguyễn Mộng mềm mại, “Bảo bối ngoan muốn đi sao?”
Thật ra thì Nguyễn Mộng cũng không muốn gặp lại bạn bè, hơn nữa… dưỡng thai, dưỡng thai, cô nhìn bảo bảo đang trong bụng mình, cô nhất định phải làm tấm gương tốt mới được.
“Khụ, không muốn đi.”
Cô còn
nhớ rõ những người đó đã khi dễ mình như thế nào, mặc dù trước mặt ba mẹ cũng giả bộ tốt với cô một chút, nhưng sau lưng sử dụng ám chiêu hành
hạ cô không ít.
Sau đó mình thi đậu trường lớn số một, xem như
hoàn toàn bị bọn họ ghi hận. Nguyễn Mộng cũng không phải là đứa ngốc,
thư mời họp mặt lần này, khẳng định không có chuyện gì tốt. Cô mới không thèm đi cho người ta khi dễ đâu.
Trong đầu cô nghĩ cái gì, chớp mắt một cái, Vệ Cung Huyền đã có thể biết.
Nhớ tới trước kia cô khóc đến thảm thương nói không ai thích cô, tất cả mọi người đều ghét cô, trong lòng càng dâng lên lửa giận, nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
“Bảo bối ngoan không muốn đi thì không đi, dù sao những người đó cũng không có gì tốt.”
“Tại sao không đi? Đương nhiên là phải đi!”
Mẹ Nguyễn không biết từ lúc nào từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một dĩa
trứng muối bỏ lên trên bàn, đưa tay gọi Nguyễn Mộng cùng Vệ Cung Huyền
quay lại bàn.
“Tới dùng cơm, sau đó sửa soạn thật đẹp, bảo bối ngoan của mẹ xinh đẹp như vậy, tại sao không đi tham gia họp mặt?”
Nguyễn Mộng tựa như xin tha nhìn về phía mẹ mình:
“Mẹ à…”
Liền bị bác bỏ.
“Bảo bối ngoan, con sợ cái gì? Chẳng lẽ bọn họ còn dám khi dễ con hay sao?
Phải cho bọn người đó mở mắt to ra mà nhìn, bảo bối ngoan của chúng ta
chỗ nào không bằng bọn họ. Cũng cho bọn họ biết cái gì là thiên ngoại
hữu thiên, cho họ thấy thân phận hiên tại của con xem còn dám khi dễ nữa không.”
Bà với chồng tuy không nói nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không biết bảo bối ngoan trước kia ở trung học bị người ta khi
dễ ra sao, cho dù là bọn họ ra tay, dạy dỗ bọn người đó.
Bảo bối ngoan cũng vẫn sẽ nuốt uất ức vào người, ai hỏi cũng không chịu nói,
Không biết dáng dấp của mình có được 7 phần của mẹ lúc còn trẻ, và mẹ cũng có bị quấy nhiễu như thế này, còn ba có phát điên đến mức giơ chân hay
không, nghĩ tới đây, hì hì bật cười một tiếng, gương mặt bánh bao trong
nháy mắt tươi tắn ~~
Trong đôi mắt to giống như đang có vì sao vụt sáng lên, trong nháy mắt đem trái tim của của gã kia không ngừng chao đảo.
“Uyển Chi, vị này là…”
“Nguyễn Mộng, bạn học của em.”
Lưu Uyển Chi cười đến rất giả dối, cô cũng chú ý tới ánh mắt của Mạc Văn
Hạo, trong lòng càng thêm tức, nhưng không thể phát tác ở trước mặt Mạc
Văn Hạo, không thể làm gì khác hơn đành nói.
“Đừng thấy hiện tại cô ta đẹp như vậy, trước kia cô ta là một con béo đó! Bạn cùng lớp ai cũng cười cô ta.”
Nguyễn Mộng im lặng, liếc mắt xem thường, những bạn học khác không vui.
Lưu Uyển Chi năm xưa nhằm vào Nguyễn Mộng thì thôi đi, sao lại còn kéo cả
bọn họ vào? Ở tại thành phố S này, Lưu gia cùng Mạc gia cũng coi là nổi
danh, đắc tội bọn họ cũng không ổn, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai dám
đứng ra nói chuyện giúp Nguyễn Mộng
Càng ngày càng thấy buổi họp mắt này cực kỳ nhàm chán ngây thơ ác tục hơn nữa, Nguyễn Mộng ở trong
lòng hung hăng nguyền rủa cái tên đầu sỏ của buổi tiệc này, đối diện lại thấy Mạc Văn Hạo nói:
“Không trách được mấy năm trước họp mặt tôi đều chưa từng thấy cô, có lẽ chúng ta nên bắt đầu làm quen nhau rồi.”
Nói xong, liền vươn tay ra.
Nguyễn Mộng cũng không phải là đứa ngốc đưa lên cho người ta sỗ sàng, nói:
“Bắt tay thì không cần, khi nãy tôi tới mới vừa dùng kem dưỡng da tay, ngộ nhỡ bị trôi hết cũng không hay.”
Cô còn phải nhanh nhanh đi về nhà ăn mì.
Sắc mặt Mạc Văn Hạo lập tức cứng đờ, không nghĩ tới Nguyễn Mộng không cho mặt mũi như vậy.
Nhưng anh cũng không có biểu hiện ra, ngược lại Lưu Uyển Chi không kềm chế được đứng dậy, bưng ly rượu mời Nguyễn Mộng:
“Nguyễn Mộng, tôi thay Văn Hạo uống với cô một chén.”
Tức giận?
Nguyễn Mộng lại không hiểu, làm sao lại có loại cẩu huyết ghê tởm thế này nhằm vào cô chứ?
Mắt lạnh nhìn những bạn học khác, thấy bọn họ từng người một không có dám
ra tiếng, nếu như không phải là mình rõ ràng đang ở phương nào, cô thật
sự sẽ cho rằng mình không phải trọng sinh mà là xuyên qua đến xã hội
phong kiến rồi!
Họ Mạc cùng Lưu Uyển Chi chính là Hoàng đế hoàng hậu, mình lại là Sứ giả ngoại bang, những đám người ngồi không nhúc
nhích đúng là một đám đại thần cổ hủ.
“Nguyễn Mộng, chẳng lẽ cô cứ liên tục cũng không cho tôi mặt mũi?”
Chỉ sợ mất thể diện trước mắt ở Mạc Văn Hạo, Lưu Uyển Chi lại đem rượu đưa
lên cao một chút, nhìn dáng dấp, là hiện tại đang cố tình ép Nguyễn Mộng không thể không uống.
Nhưng mà, cô làm gì phải cho cô ta mặt
mũi? Bởi vì thời trung học cô ta khi dễ mình, giành bài thi của mình, xé đáp án bài tập còn vu hãm mình học giỏi là bởi vì ăn gian à?
Ông xã nhà cô nói rồi, cô có thể không cần cho ai mặt mũi, trời sập xuống cũng có anh đỡ giúp cô!
Nguyễn Mộng đứng lên, tất cả mọi người cho là cô muốn uống rượu, ai biết cô lại xoay người đi ra cửa, vừa đi còn bên phất tay:
“Cô thôi đi, tôi không đùa với cô nữa, tôi đi về nhà ngủ đây.”
“Nguyễn Mộng!!”
Tiếng thét chói tai tựa như giết người đó khiến Nguyễn Mộng dừng bước lại, cô bất đắc dĩ nhìn sang, Lưu Uyển Chi này đến tột cùng là muốn như thế
nào! Họ thường ngày không oán, gần đây lại không thù…
Được rồi,
coi như thường ngày có oán, đó cũng cô ta gây lỗi với mình ah? Một kẻ
gây lỗi lại lớn lối với người bị hại như vậy, cái này gọi là chuyện gì
nha.
“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Cô uống ly rượu này, mới có thể đi!”
Lưu Uyển Chi tự trong kẽ răng tóe ra lời nói.
Mẹ nó… Nguyễn Mộng liếc nhìn Mạc Văn Hạo đứng lên, xem bộ dáng mình lại
sắp bị khi dễ, nhưng cô mới không sợ, lão Vệ nhà cô ở bên ngoài đấy.
“Tôi không uống.”
Câu trả lời tùy hứng lại kiêu căng và trẻ con này, nếu như Vệ Cung Huyền
nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Nhưng ở trong mắt
của Lưu Uyển Chi, là hận không thể ăn thịt Nguyễn Mộng mới có thể hạ
hỏa.
“Cô không thể không uống!”
“Uống cái đầu cô đó.”
Nguyễn Mộng xem thường, thật sự là điên mà cũng không để cho người ta cảm thấy thấp kém.
“Cô ép phụ nữ có thai uống rượu là có ý gì? Hay là chúng ta đi ra ngoài tìm người phân xư?”
Phụ nữ có thai…. Phụ nữ có thai? !
Nhìn một đống người giương mắt mà nhìn, Nguyễn Mộng chậm rãi nói:
“Tôi đây mang thai mấy tháng rồi, có bản lãnh cô ép tôi uống thử xem.”
Bộ dáng giễu võ dương oai này, nếu như cho Vệ Cung Huyền nhìn thấy, còn
không chừng biết cười, anh yêu nhất là dáng vẻ kiêu căng trẻ con thế này của cô ah!
Lưu Uyển Chi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bật cười:
“Tôi đoán vị kim chủ kia nhất định không biết cô mang thai đúng không? Cô có nghĩ, nếu như anh ta biết rồi, sẽ là phản ứng gì?”
Sẽ không có người đàn ông nào cho phép tình nhân của mình mang thai, trừ phi anh muốn tự tìm phiền toái.
Nếu như lão Vệ biết hình tượng chính trực chói sáng của mình bị người ta
nghĩ thành cái dạng kia, có thể giơ chân đạp ai đó hay không? Nguyễn
Mộng vừa nghĩ vừa gật đầu:
“Đúng vậy, anh ấy rất tức giận.”
Bởi vì sợ tương lai con trai sẽ cùng anh tranh thủ tình cảm. Đại thần đã
biết là con trai. Thừa dịp Nguyễn Mộng không để ý, anh thuận thế xin bác sĩ siêu âm giới tính đứa nhỏ, hơn nữa đã giận cô hết mấy ngày.
“Vậy nếu như tôi nói cho anh ta biết thì sao nhỉ?”
Lưu Uyển Chi dương dương đắc ý không dứt, vung vẫy ly rượu trên tay:
“Nguyễn Mộng, cô phải đem bình rượu này uống hết, tôi sẽ không nói, nếu không
đừng trách tôi không khách khí, không nói tình bạn cũ.”
Tình bạn cũ? Tình bạn cũ cái đầu cô đó, ai là bạn cũ gì với cô?
Nguyễn Mộng thật không chịu nổi, Lưu Uyển Chi lại nghĩ rằng cô ta đã đoán
đúng, càng thêm cho là mình nói đến chỗ đau của Nguyễn Mộng, cô ta thật
sự không tin Nguyễn Mộng đã kết hôn.
Kết hôn sao không mang nhẫn cưới, dáng dấp lại trang nhã như một nữ sinh, không ăn mặc chưng diện như một quý bà?
Mạc Văn Hạo cũng âm thầm tính toán trong lòng, lúc trước anh ta cảm thấy cô gái này dáng dấp thật sự xinh đẹp, muốn giở trò trêu đùa, đáng tiếc khí chất cao quý , bây giờ nghe bạn gái mình vừa nói như thế.
Lập tức có chủ ý, nghĩ rằng không bằng bắt lấy nhược điểm này, trước nếm thử mùi vị một chút rồi nói sau.