Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 32 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Cô muốn nói thì cứ nói, dù sao tôi cũng không cản được cô, hừ.”



Nguyễn Mộng xuy một tiếng, lười cùng Lưu Uyển Chi nói nhảm, vừa định kéo cửa

đi ra, ai ngờ Mạc văn Hạo đã vượt lên trước một bước chặn lại đường đi

của cô.



Cô thật giận:



“Các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?”



Giữa ban ngày, đây có còn là Xã Hội Chủ Nghĩa dân chủ nữa không?



“Tôi cũng không muốn gì, chỉ cần cô uống xong ly này, mọi chuyện hôm nay coi như kết thúc, nếu cô không nể mặt tôi thì cũng đừng trách tôi không

chừa mặt mũi cho cô.”



Nhiều người nhìn như thế, nếu Nguyễn Mộng

không uống thì cô ta còn thể diện gì nữa? Để cho mình không thể xuống

đài được, cho tới bây giờ đều không phải là tác phong Lưu Uyển Chi cô.



Nguyễn Mộng thật muốn điên lên, cô thật không thể tin được trên thế giới lại có những người không thức thời như vậy!



Lui về phía sau mấy bước, cô nhìn nụ cười bỉ ổi của người đàn ông trước mặt, quay đầu hướng Lưu Uyển Chi cười nói:



“Tôi nói thật không phải nha, ánh mắt thưởng thức của cô không tốt chút nào.”



Người đàn ông như vậy mà nhìn được mắt ư?



Lưu Uyển Chi hừ lạnh một tiếng:



“Cô trước tiên chính là lo lắng chính mình thôi.”



Bưng ly rượu từng bước từng bước đi tới bên cạnh Mạc văn Hạo, hai người cùng nhau đi về hướng Nguyễn Mộng, ý tứ rõ ràng, cô không uống xong ly rượu

thì đừng hòng rời bước.



Nguyễn Mộng chớp chớp đôi mắt đẹp, Lưu

Uyển Chi lại nghĩ cô đang sợ hãi thật sự muốn cầu xin tha thứ, cặp mắt

đen long lanh tràn đầy sự vui vẻ!



Cô quả thật bắt đầu hoài nghi

mình có phải nhìn lầm rồi hay không, nhưng Nguyễn Mộng lại cười khanh

khách mà tiến lên, vòng qua bọn họ, hướng tới phía sau bọn họ chạy ào

tới…



Vệ Cung Huyền vững vàng tiếp được cô, nựng nựng gương mặt

bánh bao mềm mịn của cô, cúi đầu ở trên làn môi cô hôn một cái, hơn nữa

ánh mắt của anh tràn đầy sự dịu dàng, đáy mắt lại lạnh như lưỡi dao sắc

bén thoáng qua.



Anh thậm chí ngay cả một tiếng cũng khinh thường nói cùng Lưu Uyển Chi, nắm bả vai Nguyễn Mộng, dịu dàng nói:



“Chúng ta về nhà.”



“Ừ!”



Dùng sức gật đầu, Nguyễn Mộng vẫn là nhịn không được ngây thơ quay đầu về Lưu Uyển Chi làm mặt quỷ.



Lưu Uyển Chi bị tức đến không nhẹ, làm sao chịu để yên như thế, thét to:



“Đứng lại cho tôi!”



Nguyễn Mộng cũng không hiểu mình sao lại đắc tội với cô ta rồi, nhưng lại

không thèm để ý tới, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, cứ xem như là bị chó

điên cắn một cái.



Nhưng Vệ Cung Huyền cũng không nguyện ý bỏ qua như vậy, anh dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, nâng gọng kính che đôi mắt

vô cùng lạnh lùng, nhưng khí thế trước sau vẫn cường đại.



Lưu

Uyển Chi nhìn đến bàn tay của anh đang ôm lên bờ vai Nguyễn Mộng, trên

ngón vô danh thon dài rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn cưới sáng bóng không quá khoa trương, lập tức càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.



Cho là Nguyễn Mộng chẳng qua là tình nhân được bao dưỡng, miệng nhếch lên, cười đến vô cùng tự tin:



“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ ngài không biết tình nhân của ngài đang có thai phải không? Cô ta không biết dưới tình huống nào có con của ngài, loại

phụ nữ có dã tâm như thế sao anh lại còn muốn che chở cho cô ta?”



… Này này, phải xem bao nhiêu tiểu thuyết cùng phim thần tượng mới có thể mơ mộng ra được loại chuyên như thế ~~ Nguyễn Mộng thầm thở dài, cũng

đang âm thầm cầu nguyện cho bạn Lưu tiểu thư không có mắt này.



Đại thần nhà cô rõ ràng tức giận, hơn nữa hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm

trọng. Mấy ngày nay ở nhà bị ba ba chọc tức, đang lo không ai phát tiết

nay lại có vị Lưu tiểu thư này đưa tới cửa.



“Tình nhân?”



Vệ Cung Huyền lặp lại lời nói của Lưu Uyển Chi một lần nữa, không biết là nên cười hay là nên giận.
“Lão Vệ, lão Vệ, người biết tôi đã nửa tháng không có giấc ngủ ngon, làm ơn

tha cho tôi đi được không, bạn gái của tôi đang muốn chia tay với tôi,

người biết không?”



Vệ Cung Huyền mặc kệ anh, đem vỏ nho trong

lòng bàn tay dùng giấy vệ sinh gói kỹ vứt bỏ, tiếp theo sau đó vươn ra

cho Nguyễn Mộng nhả, một bên phục vụ cô, một bên nói:



“Tôi thấy cậu rất rỗi rãnh, đều có thời gian ở chỗ này.”



Nguyễn Mộng sờ sờ bụng, cô ăn mấy quả nên cũng không muốn ăn rồi, lạnh vô

cùng. Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng, xoa xoa tay, vừa giúp Nguyễn

Mộng tìm ghép hình.



Hai vợ chồng hợp tác bình thường khoái trá, Ôn Dư Thừa thấy phải khác thường tức giận.



Phải, anh một thân cha không thương mẹ không thương, đến nơi nào, nơi đó ngại không đòi hỏi chủ nhân. Oán niệm đứng lên, anh hận hận nói:



“Ngươi chờ đó lão Vệ, về sau ngươi chịu đấy!”



Vệ Cung Huyền không đau không nhột nâng lên mí mắt: “Nha.”



Ôn Dư Thừa tức giận, đạp cửa mà đi.



Nguyễn Mộng nhìn cái bóng lưng giận đùng đùng kia, không nhịn được nghĩ cười:



“Ôn thiếu gần đây tính khí rất không ổn định…”



Nâng lên một trái bưởi, Vệ Cung Huyền tỉ mỉ cắt, đem thịt quả sạch sẽ đưa

đến khóe miệng Nguyễn Mộng, nhìn cô ăn mới cười tủm tỉm nói:



“Mỗi tháng một lần, không cần để ý anh ta.”



(MTY: sao giống kinh nguyệt của phụ nữ o.O)



Nguyễn Mộng bị anh chọc cho cười khanh khách, tiểu bộ dáng đáng yêu chết mất,

Vệ Cung Huyền nhìn một chút, liền không nhịn được đi lên giành thịt quả

trong miệng cô.



Nguyễn Mộng hừ nhẹ, tay nhỏ bé nắm chặt miếng

ghép hình, đầu lưỡi thơm mềm bị Vệ Cung Huyền mút vào trong miệng, hai

người môi lưỡi quấn quít, nước miếng cùng thanh âm nhẹ nhàng bên tai

không dứt.



“Cốc! Cốc!”



Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng hai

người cũng đắm chìm ở trong khi hôn hít, cũng không có ai chú ý. Cho đến một tiếng thét chói tai vang đến, Nguyễn Mộng mới lấy lại tinh thần,

đem Vệ Cung Huyền đẩy mạnh.



Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, vội vàng

xoay người giả bộ không có chuyện gì. Vệ Cung Huyền ngược lại rất bình

tĩnh, tròng mắt đen nâng lên, cũng không quản mình là cùng với bà xã

ngồi trên đất trên nệm, chỉ là nhàn nhạt hỏi:



“Thế nào?”



“Cái đó…”



Tiểu thư ký trong lúc vô tình bắt gặp cảnh không nên nhìn, đỏ mặt, cố tự trấn định mà nói:



“Ôn Phó tổng muốn tôi nói cho tổng tài, nói là anh ấy có chuyện, tan việc trước…”



Trong lòng không ngừng oán thầm: cái gì gọi là nhất định phải lập tức đi vào nói cho Vệ tổng, Phó tổng căn bản là hại cô.



Anh gật đầu tỏ vẻ biết:



“Đi ra ngoài nhở đóng cửa.”



Nói xong cũng không để ý xem thư ký đi hay không, trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy Nguyễn Mộng, nhỏ nhẹ dụ dỗ.



Tiểu thư ký sững sờ đứng ở cửa, nhìn người luôn luôn mặt không chút thay

đổi, đại BOSS khí thế cường trong nháy mắt biến thân làm tình nhân dịu

dàng…



Miệng há hốc, thật lâu miệng không có nhắm lại. Lần này,

lần này có lời gì đâu nha! Cô vội vã cẩn thận từng li từng tí đóng cửa,

chạy như điên trở về phòng thư ký, văng nước miếng bắt đầu giảng thuật

kỳ cảnh mình nhìn thấy.



Nói xong rất sống động, trong lời nói

không thiếu hâm mộ ghen ghét, mấy bà cô già cùng mấy cô trẻ khác nghe

thấy cũng hận đến cắn răng nghiến lợi, vì vậy trong công ty lại có một

cuộc gió tanh mưa máu.