Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 33 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Thời điểm Vệ Tiểu Bảo sinh ra, lúc đó Nguyễn Mộng đang cực kỳ cao hứng gặm cánh gà.



Dự tính ngày sinh là đầu tuần tháng Bảy, cho nên anh cho cô mặc sức mà ăn. Trong mấy tháng này, tay nghề Vệ đại thần đã lên cao, không phải Nguyễn Mộng nói quá, hiện tại anh nấu tuyệt đối không kém so với cô. Dĩ nhiên, người được lợi ích trực tiếp là cô nha.



Mà Vệ Cung Huyền cưng

chiều cô, chỉ cần cô muốn ăn, không cần biết là đang bơi trong biển hay

đi trên đất hay bay trên trời, anh đều tìm ra nấu cho cô.



Nói

cũng kỳ quái, ở tháng cuối thai kỳ, Nguyễn Mộng đối với cánh gà có một

loại điên cuồng khát vọng. Coca chân gà, cánh gà nướng than, cánh gà

kho, cánh gà hấp bia… Tóm lại chỉ cần là cánh gà, cô liền yêu.



Vệ Cung Huyền cũng không hai lời, biến đổi biện pháp làm cho cô. Nhưng mà

ăn đến nỗi vỡ nước ối, cũng không phải chuyện anh nghĩ đến.



Chuyện lừa bịp như vậy mà vẫn xảy ra.



Ngày đó vừa lúc cha mẹ Nguyễn trở về thành phố S. bọn họ nào biết lúc Nguyễn Mộng đang ha ha gặm cánh ga, thì bỗng nhiên vỡ nước ối.



Nguyễn

Mộng dĩ nhiên không phát hiện ra, Vệ Cung Huyền từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng cánh gà kho tàu mới làm xong, mới vừa đặt lên bàn, còn chưa

kịp nói lời nào, đã nhìn thấy váy Nguyễn Mộng giống như ướt một mảng.



Lúc mới bắt đầu anh không để ý, nhưng xoay người đi vài bước, nghĩ, cầm

thùng rác đến đây thì chợt cứng đờ, sau mặt lại chuyển thành tráng xanh; xoay người một cái, nháy mắt nửa ngày, chỉ vào Nguyễn Mộng hồi lâu cũng không nói ra lời.



Biểu tình kia, rõ là… Chậc chậc.



Nguyễn Mộng thong thả ung dung gặm hết cánh gà trên tay, liếm liếm đầu ngón

tay, lấy khăn giấy lau tay, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vệ Cung Huyền vẻ

mặt đờ đẫn , lạp tức cũng ngu theo anh:



“Sao vậy?”



Theo

tầm mắt của anh nhìn xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện nước

ối vỡ, sợ hết hồn, chuyện này thật không khoa học đi….



Theo như kiếp trước, con trai phải là sinh trước ngày dự sinh hai ngày. Bây giờ không phải còn hơn hai tuần sao!



Vệ Cung Huyền cũng không rảnh mà suy nghĩ khoa học hay không khoa học chỗ

nào, anh lảo đảo chạy vội tới điện thoại bên cạnh, trên đường trật chân

té có chừng… 5 lần.



Thời điểm cầm ống nghe điện thoại, trên tay

của anh đều phát run, 3 con số đơn giản 120 mà bấm mãi không xong, đầu

ngón tay vẫn run run.



Nguyễn Mộng ngồi một chỗ nhìn một lát, sờ

sờ hông của mình, không thấy đau, vì vậy đi tới cầm lấy điện thoại trên

tay Vệ Cung Huyền mà gọi… Sau đó chậm rãi trở về chỗ cũ, đem cánh gà kho tàu gặm cho xong.



(MTY: pó tay, đại thần lừng danh một đời cũng chỉ có thế =))))



Thấy Nguyễn Mộng quay về lại chỗ ngồi, Vệ Cung Huyền lúc này mới từ trong

mộng tỉnh lại, vội vàng nhảy dựng lên, luống cuống tay chân đi thu thập

các thứ đã được chuẩn bị tốt: bảo hiểm y tế, quần áo trẻ em, cùng BVS…

các loại có thể dùng được gì đó.



May nhờ mẹ Nguyễn đã sớm chỉ

bảo anh , nếu không hiện tại anh cũng chỉ có thể sững sờ tại chỗ, chuyện gì cũng không làm được. Cũng chỉ có lúc này Vệ Cung Huyền mới thật hối

hận tại sao ham thế giới hai người quá mà không mướn người giúp việc,

thế có phải khỏe không, trong đầu mình bây giờ trống rỗng….



So sánh với đại thần mờ mịt luống cuống, Nguyễn Mộng biểu hiện vô cùng nhàn nhã, cũng không phải là chưa từng sinh con ah…



Kiếp trước con trai đặc biệt ngoan, cô vào phòng sinh không bao lâu đã được ra, nói vậy lần àny cũng sẽ như thế thôi.



Cô phải thừa dịp trước lúc sản đạo mở to để gặm cánh gà, giữ thể lực chứ, đây mới là khẩn yếu nhất.



Cầm một ít bọc lớn gì đó, Vệ Cung Huyền tay run run cầm không được. Anh

nhìn Nguyễn Mộng , lại nhìn trong nhà một chút, đại não nhất thời mờ mịt không biết mình để chìa khóa nơi nào.



Tình huống như thế anh

cũng không suy nghĩ nhiều, khẽ cắn răng, cũng không quản chìa khóa, với

lấy tấm thảm, đem Nguyễn Mộng bao thành viên bánh chưng, sau đó nhanh

chân chạy tới thang máy, cửa thậm chí không thèm khóa.



Ngược

lại, Nguyễn Mộng vô cùng trấn định mà từ trong túi móc ra thẻ ra vào, đi ngang qua cửa chính liền quét xuống, vì vậy — nói thầm một tiếng, cửa

chính thành công khóa lại, thang máy cũng được mở ra.



Đến lầu

một, trong đại sảnh, hàng xóm, an ninh cũng ân cần mà tỏ vẻ thăm hỏi,

đáng tiếc anh tinh thần đã thất thường, cái gì cũng không nói, mà Nguyễn Mộng như cũ vô cùng bình tĩnh, lần lượt mỉm cười chào hỏi. Vừa đúng xe

cứu thương tới, Vệ Cung Huyền như nhìn thấy cứu tinh liền nhanh chân vọt tới.
Thật ra thì cô rất mệt mỏi, có thể vừa nhìn thấy con trai, thì cả người

tràn đày vui sướng, nhưng chốc lát lại mệt mỏi, chỉ muốn ôm con, ôm ôm,

vĩnh viễn không buông ra.



“Gọi Tiểu Bảo có được hay không?”



Đại thần lặng yên:



“Vây còn tên?”



“Tên thì đương nhiên là do baba đặt rồi, có phải hay không bảo bối?”



Nguyễn Mộng lại hôn lên gương mặt phúng phình của con trai, thấy thế nào cũng

thấy con trai nhà mình đáng yêu đến chết ngươi, không muốn buông tay

chút nào.



Baba… Anh là baba của đứa nhỏ mềm mịn như phấn này, là chồng viên phấn bánh bao trên giường. Anh là người thân của bọn họ, là

ngươi bọn họ dựa vào, đây là người nhà của anh, người thân của anh!



Vệ đại thần từ trước đến nay luôn cơ trí quyết đoán, sát phạt anh minh hít mũi một cái, hốc mắt ửng hồng.



Nguyễn Mộng ngẩng đầu không cẩn thận nhìn thấy, nhất thời sợ hết hồn:



“A, A Huyền? ”



Anh cẩn thận ngồi bên cạnh Nguyễn Mộng, đem hai người mà anh yêu nhất trên đời ôm đến trong ngực, nhỏ giọng nói:



“Bảo bối ngoan, anh đã nói với em chưa? Anh yêu em.”



Nụ cười nơi khóe miệng của Nguyễn Mộng lập tức đọng lại. Cô sững sờ nhìn

Vệ Cung Huyền, có chút không thể tin được mình đã nghe được cái gì.



“A Huyền… A Huyền anh mới vừa nói gì?”



Là cô nghe lầm sao? Không phải chứ, không phải chứ?



Vệ Cung Huyền rốtcuộc nhịn không được, nước mắt rớt xuống, đã nhỏ lên mặt

Vệ Tiểu Bảo, bé con giật giật, đôi mắt to nhìn chằm chằm ba mẹ của mình.



“Anh yêu em a, bảo bối ngoan, Anh yêu em.”



Anh ôm Nguyễn Mộng, thật chặt.



“Tiểu Bảo, tên sẽ là Vệ Nặc, đại biểu cho lời thề của anh đối với em, anh yêu em, cả đời không thay đổi .”



Vệ Nặc… Quả nhiên là gọi Vệ Nặc, cũng là vì cô mới gọi.



Nguyễn Mộng muốn cười, nhưng cuối cùng lại biến thành khóc, cô tiến sát trong

ngực Vệ Cung Huyền, hít hít mũi, kiếp trước lẫn kiếp này, cô đã thương

anh mấy mươi năm, rốt cuộc cũng đã đổi về một câu anh yêu cô.



“Em cũng yêu anh, cũng cả đời đều không đối .”



Đại thần cũng bị cảm động, anh vừa định nói chuyện, liền nghe đến cửa phòng bệnh truyền đến tiếng “Khụ khụ”:



“Mẹ không có ý quấy rầy hai con nói chuyện yêu đương… Nhưng có thể để cho

mẹ xem đứa cháu nội vàng ngọc của mẹ một chút trước không?”



Nguyễn Mộng vừa nhìn, là mẹ chồng mình, mặt bánh bao đang trắng xanh liền biến đỏ, yếu ớt mà kêu một tiếng “Mẹ”, nửa ngày không dám nhúc nhích. Lời

mình vừa nói ban nãy đã bị nghe được . Thật sự là…



“Bà Lâm à, sao mẹ lại trở lại?”



Vệ Cung Huyền nhíu mày.



“Ba đâu?”



“Lão già kia đi quá chậm, mẹ lên trước. Đến đây, con dâu ngoan, mau đưa cho mẹ ôm tiểu bảo bối chúng ta một cái.”



Lâm phu nhân không kịp chờ đợi vươn tay muốn ôm Vệ Tiểu Bảo, Nguyễn Mộng đỏ mặt đem con trai đưa ra ngoài, kiếp trước quan hệ của cô cùng mẹ chồng

không xem là xấu lắm.



Cha mẹ chồng cũng vẫn luôn tỏ ra bất mãn

đối với việc đại thần cùng người phụ nữ kia ở chung một chỗ, cho đến sau này mình sa sút cực độ, bọn họ mới hoàn toàn chết tâm, cũng liền từ từ

xa cách.



Đời này gặp lại được mẹ chồng, Nguyễn Mộng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



Lâm phu nhân là một người phụ nữ vô cùng nhiệt tình, khác hẳn với đại thần

và Vệ baba lại thiên hướng về trầm ổn, tính tình của Vệ Cung Huyền giống cha, Nguyễn Mộng nghĩ nghĩ, Tiểu Bảo kiếp trước hình như cũng là theo

đại thần



Đang suy nghĩ mông lung, trong phòng bệnh lại có vài

người bước vào, cha mẹ Nguyễn, và Vệ baba. Trong tay ba người đang xách

túi lớn túi nhỏ, toàn bộ tiến vào.