Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Lúc Vệ Tiểu Bảo tròn một tuổi, cha Nguyễn Mộng sốt ruột muốn cháu chọn đồ vật để đoán tương lai.



Hôm nay là một ngày tốt, cờ đỏ phấp phới, Vệ Tiểu Bảo lấy một lá cờ màu đỏ tựa như thái độ hưng phấn của bé bò đến.



Phòng khách khá lớn, Vệ Cung Huyền mang khay trà đi, bày ở trên đất một số đồ vật để dự đoán tương lại, sau đó tất cả mọi người ngồi thành một vòng

tròn, Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo vào trong để bé ở giữa.



Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh một chút, ưm, ba mẹ , ông bà ngoại còn có một quái

thúc thúc (Ôn thiếu nhà chúng ta), đều là người bé con quen.



Đôi tay nhỏ vươn ra vẫy vẫy, trong miệng còn ngậm cá núm vú cao su màu

hồng, kêu lên y y a a, cũng không thèm nhìn bốn phía một chút, xem có đồ gì chơi, dù sao mấy đồ đó bé cũng không biết.



Nguyễn Mộng nhìn

Tiểu Bảo lại cảm xúc dâng tràn, cô lại không hiểu, kiếp trước sao mình

có thể bỏ được một đứa nhỏ đáng yêu như thế, nhẫn tâm không để ý tới,

không ôm đây?



Cô nhìn Vệ Tiểu Bảo bò trên đất lắc lắc cái đầu

nhỏ nhìn xung quanh, ánh mắt long lanh, Vệ Cung Huyền nhìn qua, trong

lòng cảm thấy vị chua chua.



Chuyện gì đây? Vệ Tiểu Bảo ngày càng lớn, nhưng địa vị của mình lại ngày càng sa sút?



Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, cuối cùng hướng đôi mắt to tròn về phía mẹ

mình, bò thật nhanh. Nguyễn Mộng nhìn con nhỏ bò về phía mình, trong

lòng thấp thỏm, mắt lo lắng nhìn về chuỗi tràng hạt ở đối diện mình.



Làm, làm cái gì a… Vệ Tiểu Bảo bò qua đây nhất định phải vượt qua tất cả chướng ngại vật, nhất định sẽ đụng phải tràng hạt a!



Cô không muốn Tiểu Bảo của mình đi làm hòa thượng!



Đều do ba, sao lại để một chuỗi tràng hạt ở đây cơ chứ…



“Tiểu Bảo!”



Mắt to nhìn về phía mẹ, Vệ Tiểu Bảo nghe thanh âm dịu dàng quen thuộc kia là đã sớm biết “Tiểu Bảo” là đang gọi mình.



Nguyễn Mộng thấy bé con ngoan ngoãn dừng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,

đứng lên, chen đến chỗ bên cạnh Ôn Dư Thừa ngồi xuống, cô không chú ý

đến ánh mắt phẫn nộ của Vệ Cung Huyền, mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt tò

mò của con trai.



Từ lúc cô đứng dậy, đi bộ, đến ngồi xuống, đôi

mắt to của Vệ Tiểu Bảo cũng hướng tới cô, bây giờ thấy cô ngồi xuống,

giống như bất động, cái miệng nhỏ nhắn mới cười toe toét, thật nhanh bò

dậy.



Đại thần đã từng nói, Tiểu Bảo nhà bọn họ bây giờ chưa biết đi, đợi đến khi biết chắc chắn sẽ còn phiền toái hơn.



Bởi vì cũng chỉ là bò, bé con đã có thể ở trong nhà tìm các chỗ trốn, hơn

nữa kiên quyết không để cho người tìm, Nguyễn Mộng vẫn nhớ mình đã từng

bao nhiêu lần bắt được bé củ cải này ở gầm giường, phòng vệ sinh, phòng

khách, phía dưới bồn rửa bát.



Ôn Dư Thừa cười híp mắt hướng về phía Vệ Tiểu Bảo lộ ra nụ cười, vỗ vỗ tay vươn ra muốn ôm.



Vệ Tiểu Bảo cũng rất nể tình, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét bò về phía

đó, anh vừa mới chuẩn bị đưa tay đón lấy, lại có một người sống sờ sờ từ bên cạnh đẩy anh ra.



Ôn Dư Thừa trợn mắt nhìn, mới phát hiện ra Vệ Cung Huyền, nhất thời bất mãn:



“Sao lại đẩy tôi?”



“Cậu chặn đường.”



Vệ Cung Huyền miễn cưỡng trả lời, bàn tay ôm vai Nguyễn Mộng.
khuôn mặt, quả thật như là từ một khuôn mẫu đúc ra, chỉ có mũi và lông

mày là giống mình.



Mỗi lần thấy tiểu tử làm nũng muốn ôm mình,

anh cũng cảm thấy như là thấy được người phụ nữ của mình, ngày thường

tức giận, cũng chỉ do anh ghen tỵ với Vệ Tiểu Bảo chiếm lấy phần lớn

thời gian của Nguyễn Mộng, thực ra trong lòng thì cũng rất thích Vệ Tiểu Bảo.



Lấy một miếng bánh ngọt nhỏ mềm thả vào cái đĩa trước mặt

Nguyễn Mộng, rồi một phần cho anh, Nguyễn Mộng ôm lấy Vệ Tiểu Bảo không

an phận, về phần bánh ngọt của các trưởng bối, liền toàn bộ giao cho Ôn

Dư Thừa đáng thương – nam phụ thống khổ.



Một bữa cơm khiến tất

cả mọi người đều hài lòng, Vệ Tiểu Bảo là vui vẻ nhất, bởi vì bé con tự

tin vào thân phận thọ tinh của mình, cuối cùng cũng được chiếm lấy chiếc bánh ngọt thượng hạng.



Nguyễn Mộng hết cách với bé con, không

thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên nhìn con chơi, càng xem là càng

thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng ôm lấy cánh tay Vệ Cung Huyền, vỗ trán thở dài:



“Đây thật là em sinh ra sao….”



Sao với mình một chút cũng không giống vậy?



Vệ Cung Huyền nhìn tiểu bảo bối đang vô cùng cao hứng tay trái tay phải nghịch bánh ngọt, rồi cũng thở dài:



“Lớn lên thì sẽ khác thôi.”



Ôm chặt lấy bà xã, Vệ Tiểu Bảo cũng không còn trắng trẻo sạch sẽ gì nữa,

cả người cũng vùi vào bánh ngọt, lông mày miệng lỗ mũi mắt tất cả đều

toàn là bánh.



Ôn Dư Thừa không biết từ lúc nào lấy hình ảnh và

đĩa CD của Nguyễn Mộng chụp và quay quá trình lớn lên của Vệ Tiểu Bảo,

đưa cho Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền nhìn Vệ Tiểu Bảo lên xuống trái

phải theo các góc độ, sau đó hài lòng gật đầu một cái:



“Chờ khi con trưởng thành cho con nhìn.”



Nguyễn Mộng cũng tới nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ống kính, bé con còn rất có khiếu

biểu diễn. Thấy ba mẹ tự chụp, cười toe toét khoe ra cái răng bé bé nhọn nhọn rất xinh a a.



Nguyễn Mộng càng xem càng thích, nhưng là bé con chơi đã, làm cho một thân đều là bơ…



Thấy mẹ đi về phía mình, Vệ Tiểu Bảo thói quen đưa tay muốn ôm, Nguyễn Mộng

nhìn hai bàn tay nhỏ tất cả đều là bơ, làm sao có thể ôm, xốc lên giống

móc treo dính đầy bơ, đem tiểu tử bế lên, vội vàng hướng về phòng ngủ,

vừa đi vừa oán trách:



“Tiểu mèo bẩn, nhìn con đem mình làm đã thành cái dạng gì.”



Giọng nói mặc dù bất đắc dĩ, lại tràn đầy yêu thương cùng dịu dàng.



Vệ Cung Huyền nhìn theo bóng lưng cô, bật cười, Ôn Dư Thừa đảo mắt nhìn anh:



“Hắc, cười cái gì mà thành ra như thế?”



“Cậu không hiểu đâu.”



Đại thần hay khi dễ người liếc qua Ôn thiếu, giống như là Ôn thiếu là cây

củ cải trắng thì sao có thể cảm nhận được nỗi niềm sung sướng, hạnh phúc cùng thỏa mãn của anh khi vừa chuyển từ một người đàn ông sang người

chồng và người cha kia chứ.



Ôn thiếu cảm giác như mình đang cực kì bị xem thường…