Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 37 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Vệ Tiểu Bảo không hiểu sao mẹ lại không ôm mình, khua tay múa chân nhất

định muốn Nguyễn Mộng ôm, không chịu ngoan ngoãn cho cô xách theo.



Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bé còn trên người đều là bơ, khiến cô cũng bị bẩn theo.



Voc đi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo Vệ Tiểu Bảo ra, tiểu tử

béo tròn nằm vùi trong ngực cô, cả người co lại trông cực kỳ đáng yêu.



Nguyễn Mộng cúi người xuống thử nước, Vệ Tiểu Bảo theo bản năng dùng tay nắm

lấy Nguyễn Mộng, hai mắt mở tròn xoe, tay chạm vào chút nước ấm, miệng

đột nhiên mở to.



Nguyễn Mộng biết bé con muốn khóc, vội vàng hôn lên khuôn mặt của bé, dụ dỗ:



“Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo ngoan a, tắm rửa sạch sẽ sau đó ngủ một giấc được không?”



Bé con này, cũng không biết sao, bình thường không hay khóc, nhưng cứ nhắc đến tắm là nước mắt lại rơi. Nói không thích tắm cũng không đúng, bởi

vì mỗi lần đặt bé con vào bồn tắm một lát, bé sẽ chơi a.



Đem một đàn vịt nhỏ bỏ vào trong nước, Nguyễn Mộng cầm khăn lông mềm lau mặt cho con.



Chu mỏ một cái, bàn tay nhỏ đã nắm con vịt nhỏ màu vàng nhạt, còn ấn một

cái, đàn vịt nhỏ tổng cộng có 5 con, mỗi con có thể kêu một bài nhạc

thiếu nhi, Vệ Tiểu Bảo không sợ người khác phiền ấn liên tục cái miệng

nhỏ nhắn mở ra, toe toét cười.



“Vừa khóc vừa cười, tu tu thẹn thùng.”



Nguyễn Mộng chạm nhẹ vào gương mặt của con trai, hôn trán bé con một cái. Vệ

Tiểu Bảo thích thú lắc lắc đầu nhỏ cười khanh khách, giơ con vịt nhỏ

trong nước đẩy tới đẩy lui. Bàn tay nhỏ dính đầy bọt, tư tưởng xấu còn

cố ý bôi lên người Nguyễn Mộng.



Thấy gương mặt bât đắc dĩ của

Nguyễn Mộng, bé con cười đến thích chí. Mẹ con thiên tính, Vệ Tiểu Bảo

còn nhỏ mặc dù chưa hiểu nhiều thứ, nhưng cũng bất kể mình nghịch như

thế nào, người phụ nữ dịu dàng trước mặt đều sẽ không tức giận với mình.



Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Vệ Cung Huyền đi vào, nhìn hai mẹ con khiến nền

nhà đầy nước, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại gần hôn hai cái bánh

bao một lớn một nhỏ, mỗi người một cái:



“Để anh phụ em tắm cho con.”



Nguyễn Mộng cười khẽ, chỉ quần áo bẩn trên đất, Vệ Cung Huyền tự động nhặt, vừa nhặt vừa nói:



“Bảo bối ngoan, bắt đầu từ ngày mai em theo anh đi làm chứ? Anh đang thiếu trợ lý đây.”



Bảo bối ngoan nhìn trời liếc mắt xem thường:



“Em nhìn giống trợ lý sao?”



“Đây không phải là em lấy cớ không đi đấy chứ.”



Tiện tay vứt hết đống quần áo dơ của tiểu bảo bối vào trong rổ giặt quần áo, Vệ Cung Huyền ngoài ý muốn bị dính chút bơ, anh nhíu mày, đưa tay tới

trêu chọc Vệ Tiểu Bảo, tiểu tử tham ăn đương nhiên sẽ đưa cái miệng nhỏ

nhắn liếm ngón tay của anh, Nguyễn Mộng vội vàng giữ lại, nói trách:



“Không biết lớn nhỏ, ba mẹ đi hết rồi à?”



“Ừ, nói là ở với chúng ta không tiện, lại không có thói quen ở khách sạn, đã cùng cô Lâm rời đi rồi.”



Rửa sạch tay trong bồn, sau đó lại ôm Vệ Tiểu Bảo mũm mĩm.



“Theo anh đi làm được không? Một mình em cả ngày đợi trong nàh cũng thấy chán. Cũng có thể đi theo kiểm tra anh ah?”



Vừa nói vừa dùng khăn lông mềm mại lau cái đầu đầy bơ của Vệ Tiểu Bảo, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tuyệt không cảm thấy bẩn.



Vệ Cung Huyền thích sạch sẽ, chỗ người khác đã ngồi qua nếu như không làm

sạch, đánh chết anh cũng không ngồi, chứ đừng với người khác dùng chung

đôi đũa, thậm chí là hôn.



Nay thì tính sạch sẽ đã bị Vệ Tiểu Bảo giày vò khiến cho không còn chút nào, chỉ đối với người ngoài thì mới

có thể giữ lại chút ít.



“Không cần, không muốn, em muốn ở nhà cùng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo còn chưa gọi mẹ, em phải dạy bé con nói chuyện và tập đi.”



Nguyễn Mộng chán cảnh làm gánh nặng đường xa, kiên quyết không muốn đi Vệ thị, để cho mình khỏi biến thành Hầu Tử bị người ta đi thăm.



“Ít nhất phải đến khi bé con gọi mẹ mới được.”



Đây chính là giai đoạn quan trọng mà cô muốn trải qua cùng con.



Vệ Cung Huyền vừa định không ngừng cố gắng thuyết phục, ai biết một tiếng mềm dẻo “tê tê” đột nhiên xuất hiện!



Hai vợ chồng đồng thời sửng sốt 5 giây, sau đó chậm chạp, như pha quay chậm nhìn về phía Vệ Tiểu Bảo đang ngồi ở trong nước chơi đùa với con vịt

nhỏ, tay Vệ Cung Huyền thậm chí vẫn còn vô thức lau mái tóc đen mềm mại.



Nguyễn Mộng quả thật chính mình không thể tin được mình nghe được cái gì, cô nuốt ngụm nước miếng nói lắp:



“Bé con, Tiểu Bảo?”



“Tê tê.”


Vệ Cung Huyền tay đi xuống vừa sờ, đã ướt, không nói hai lời liền xông vào. Nguyễn Mộng bị

anh hung ác vào kích thích cả người run rẩy, vội vàng bắt tay anh, một

câu nói cũng khó khăn:



“Chậm, chậm một chút…”



Nghe được

lời nói Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền ngược lại hưng phấn hơn, anh cầm mắt

cá chân Nguyễn Mộng, đem hai cái thon dài chân bung ra, lộ ra ở giữa một ít khối thánh địa thủy nộn, nhìn mình ra ra vào vào, trên thị giác kích thích đẹp đẽ khiến anh như bị kích động hơn



Nhưng anh vẫn còn

có chút lý trí, chuẩn bị dụ dỗ bà xã theo mình đi làm, trực tiếp như vậy duy trì mãnh liệt đi vào coi là cái gì, quá không săn sóc. Ngộ nhỡ đem

bà xã làm hư, sáng mai chẳng phải là muốn một mình cô độc đi công ty?



Nghĩ đến mình mang theo Vệ Tiểu Bảo đi làm, Vệ Cung Huyền mơ hồ rút ra, lập

tức động tác chậm lại, làm bộ dịu dàng cúi đầu hôn Nguyễn Mộng.



Nguyễn Mộng sẽ không bị anh lừa gạt, Vệ đại thần ngoài mặt lãnh đạm căn bản

đều là dụ dỗ người, ở trên giường anh vừa bá đạo vừa chuyên chế, một

chút cũng không dịu dàng.



Dù là dịu dàng, đến cuối cùng cũng

tuyệt đối là cuồng phong bạo vũ. Nếu như anh thật từ đầu đến chân đều là dịu dàng, cô gọi chậm một chút cũng chậm một chút, khiến cạn một chút

liền cạn một chút…



Như vậy, mình tuyệt đối muốn ký kết hiệp ước mất chủ quyền.



“Bảo bối ngoan…”



Vừa nghe đến cái nich name Nguyễn Mộng liền nhức đầu, thủy mâu nhìn về phía người trên trong nháy mắt hóa thân làm cha Vệ Tiểu Bảo Vệ đại thần,

hỏi:



“Anh lại muốn làm gì?”



“Duy trì”, chữ này thật sự

là rất có thể khiến cho người ta mơ tưởng viễn vông rồi. Vệ Cung Huyền

nhịn không được liền chạm cô một cái:



“Có thể làm gì??? Yêu em chứ sao.”



Khụ, Thượng Đế làm chứng, anh thật ra là rất nghiêm chỉnh, chính là vừa đụng đến bà xã liền không nhịn được.



Có lẽ mỗi người đàn ông đều là như vậy, không quản anh ta ở bên ngoài thế

nào, hô phong hoán vũ quát ra lửa ra sao, đến trong nhà, ôm bà xã, đều

là cùng một dạng.



Nguyễn Mộng bấu nhẹ anh một cái, đại thần trên người bắp thịt rắn chắc, bấu chỗ khác không đau, nhưng là bên hông…



Nguyễn Mộng từ trước đến giờ đều bấu một cách chính xác. Vệ Cung Huyền khàn

một tiếng, giả bộ đáng thương đi chạm nhẹ mặt Nguyễn Mộng:



“Mềm mại bảo bối ngoan… Ngày mai bồi ông xã đi làm có được hay không?”



Thấy Nguyễn Mộng cũng không nhớ sẽ phải nói không, vội vàng động, tránh cô cự tuyệt.



Nguyễn Mộng bị đụng phải hỗn loạn, cũng không biết người đàn ông đang nói gì, mơ mơ màng màng, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ đồng ý.



Làm hai lần, Vệ đại thần càng đánh càng hăng, Nguyễn Mộng phía dưới cũng

sưng lên, anh còn chưa đủ, vừa định lần nữa vác súng ra trận, một hồi

tiếng khóc vang dội đột nhiên truyền đến.



Nguyễn Mộng còn đang

chóng mặt, vừa nghe đến tiếng khóc, cả người rùng mình một cái, lập tức

tỉnh, đẩy Vệ Cung Huyền ra tính phải đứng lên.



Nhưng là cô đánh

giá cao mình, bị làm bủn rủn hai chân, không cẩn thận thiếu chút nữa quỳ đến trên mặt đất, thật may là Vệ Cung Huyền nhanh chóng đỡ được cô.



Bọn họ đều đem con trai quên mất! Nguyễn Mộng vừa nhìn thời gian, cũng ba giờ rưỡi chiều rồi, hai người làm hơn hai giờ!



Thời gian Vệ Tiểu Bảo ngủ trưa đều đã qua! Nhưng cô càng nhanh càng không

đứng nổi, chỉ cảm thấy đùi mềm cùng xương sống thắt lưng đều không có

sức.



Vệ Cung Huyền ôm hông của cô, nhìn cô một lươt nói:



“Không có chuyện gì.”



Không có việc gì cái đầu anh á!



“Anh nhanh đi ôm con, nhanh đi nhanh đi!”



Phía dưới anh còn cứng rắn đây ah! Cô cứ như vậy để cho anh đi?



Vệ Cung Huyền oán niệm nhìn cô một cái, cô cái gì cũng không quan tâm,

giữa hai chân thậm chí vẫn còn chảy tinh dịch trắng sữa, trên người càng đầy một dấu vết hôn, cũng đều như vậy, cô suy nghĩ cũng không suy nghĩ

liền đuổi anh đi ôm con trai.



Anh… không! Đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, nhờ tinh dịch trơn liền đi thẳng vào.



Nguyễn Mộng trừng lớn mắt, không thể tin được anh cư nhiên cầm thú như vậy.

Nhưng đẩy anh ra không được, mắt cũng rất nhanh vì anh tiến công liền

trở nên mơ màng, cái gì cũng không nghe thấy