Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 39 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Bảo bối, có gì không vui à?”



Thừa dịp Nguyễn Mộng đang cho Vệ

Tiểu Bảo thay tã và tất, Vệ Cung Huyền từ phía sau đi đến ôm lấy cô,

giọng vô cũng nhỏ nhẹ và dịu dàng hỏi.



Nguyễn Mộng đột nhiên

cứng người một chút, lắc đầu, cầm bàn chân nhỏ của Vệ Tiểu Bảo, giúp bé

con đi đôi vớ con sóc vô cùng đáng yêu, sau đó ôm nhóc con đứng lên để

sửa sang lại quần, vỗ vỗ cái mông bé, xác định tã không có lệch vị trí,

mới nói:



“Em không có không vui.”



Cô chỉ là có một chút sợ hãi mà thôi.



Cho dù vừa rồi biểu hiện của Vệ Cung Huyền có thể khiến cô buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng Nguyễn Mộng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.



Cô sống lại khiến rất nhiều chuyện vốn không nên xảy ra đã xảy ra, cho tới bây giờ, vẫn chưa có chuyện nào không tốt xuất hiện, thế nhưng từ lúc

bắt đầu có Cố Minh Tích, có lẽ mọi chuyện đều sẽ khác.



Nhưng suy nghĩ trong lòng cô, làm sao có thể nói với Vệ Cung Huyền được chứ? Ai

có thể tin được việc thật ra cô vốn là một người đã chết.



Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu lên, bàn tay nhỏ bé sờ mặt Nguyễn Mộng, Nguyễn Mông hôn nhẹ bé. Muốn đi cho bé đôi giày vải mềm.



Mặc dù bé còn nhỏ sẽ không đi bộ, nhưng mỗi ngày nếu đi tất khắp nơi,

Nguyễn Mộng luôn sợ bàn chân mềm mại của bé sẽ đụng phải vật gì đó bén

nhọn, cho nên vẫn mua cho bé một đôi giày mềm, chỉ dày tương đương như

khi mang một đôi vớ.



Mặc dù không thể chắc chắn an toàn, nhưng mang vào Nguyễn Mộng mới an lòng.



Vệ Cung Huyền cúi đầu cười, anh ôm eo Nguyễn Mộng, để đôi tay nhỏ bé của

cô bao lại trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhìn hai vợ chồng bọn họ

tay trong tay, tay chân Vệ Tiểu Bảo không ngừng giãy dụa, nhưng hai

người cũng như nhau không cảm thấy gì khác thường:



“Bảo bối, em không tin tưởng anh hay là không tin tưởng chính mình?”



Nguyễn Mộng sửng sốt, cô không dám quay đầu lại nhìn Vệ Cung Huyền, thật lâu sau, cô mới cất giọng, khàn khàn nói:



“Em không có.”



“Bảo bối, không phải đã nói rồi sao? Anh yêu em.”



Vệ Cung Huyền hôn nhẹ lên gáy cổ trắng như tuyết của cô, in xuống đó dấu

răng nhàn nhạt, giọng nói lưu luyến dịu dàng, Nguyễn Mộng cảm nhận được

từ sau lưng cô hơi thở và độ ấm chỉ người đàn ông mới đó mới có.



Vành mắt cỏ chút hồng. Anh sẽ không biết được nỗi sợ hãi trong lòng cô, cũng sẽ không biết được tình cảm này là do cô ích kỷ mới có được, Cố Minh

Tích trở về, khiến vui vẻ cùng hạnh phúc Nguyễn Mộng vất vả tạo dựng

lên, trong nháy mắt liền bị lay chuyển mãnh liệt.



“Vệ Cung Huyền anh chỉ yêu một mình Nguyễn Mộng.



Nói thật, nếu như quan hệ giữa hai chúng ta vẫn giống như lúc vừa mới bắt

đầu, không có được cải thiện, có lẽ hôm nay Cố Minh Tích trở lại, anh sẽ rất vui vẻ, rất hưng phấn, sẽ không chờ được mà muốn ở cùng cô ấy.



Nhưng hiện tại anh yêu em, bảo bối, là Cố Minh Tích nói chia tay trước, anh

cùng cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì rồi, bây giờ ở cùng nhau là hai

chúng ta, hiểu không?”



“A Huyền…”



Nguyễn Mộng khó khăn

mới nở được một nụ cười nhạt nhạt, trí nhớ của kiếp trước đã khắc sâu

quá rồi, tất cả bi kịch cùng điên cuồng của cô đều do Cố Minh Tích xuất

hiện mới có.



Cố Minh Tích là đại diện cho sự hủy diệt.



Nguyễn Mộng thậm chí còn cảm thấy không thể giữ được gia đình mà cô thiên tân

vạn khổ mới có được, chồng và con trai của cô, tất cả tất cả, kiếp trước cũng bị Cố Minh Tích cướp đi từng cái từng cái một, bản thân thì bị bức vào một vực sâu không thể quay đầu lại, cuối cùng chỉ cỏ thể lấy cái

chết để kết thúc.



“Nếu như sau này anh phát hiện anh thật ra yêu cô ta, nhất định phải nói với em, em sợ em đến lúc đó sẽ điên cuồng mà

đi giết Cố Minh Tích.”



Cô không chút nghi ngờ nào về việc liệu

bản thân sẽ thực sự làm ra những việc cố chấp như vậy, nhưng nỗi oán hận cùng sợ hãi đối với Cố Minh Tích đã xâm nhập tận xương túy, Nguyễn Mộng thật sợ rằng một ngày kia mình sẽ kích động mà phạm phải tội ác tày

trời.



“Nói hươu nói vượn cái gì đấy.”



Vệ Cung Huyền cười khẽ.



“Nếu như em thật sự giết cô ta, anh sẽ giúp em hủy đi chứng cớ, không thì sẽ gánh tội thay em.”



Không khí vốn nặng nề lại bị những lời của anh trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Nguyễn Mộng nhịn cười không được, vành mắt vẫn còn hồng hồng, Vệ Cung Huyền

xoa xoa gương mặt tròn mềm mại của cô, nhẹ nhàng cắn.



Anh m ột

chút cũng không hy vọng cuộc sống hạnh phúc an ổn như bây giờ bị quấy

rầy, lúc Cố Minh Tích chưa xuất hiện, bảo bối của anh vừa đáng yêu vừa

ngoan ngoãn, còn thích làm nũng, con trai mặc dù có nhiều lúc thật

chướng mắt, nhưng đại khái vẫn luôn làm cho anh yêu thích.



Nhưng Cố Minh Tích này xuất hiện không tới một giờ, bảo bối của anh thiếu chút nữa bị chọc khóc.



Nói thật ra, đừng trách anh quên tình cũ, bây giờ đối với anh mà nói, Cố Minh Tích thực sự là một phiền toái cực kì phiền phức.



Nhưng Vệ Cung Huyền cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng anh Cố Minh Tích

mặc dù là khách không mời mà đến, nhưng ấn tượng trong lòng anh đối với

cô vẫn còn dừng lại trên người một cô gái dịu dàng xấu hổ lúc trước.



Mình và cô ta không còn quan hệ gì nữa, dù sao ban đầu nói lời chia tay cũng không phải là anh.
gì, qua lúc lâu mới sực tỉnh:



“Ừ, cô mới vừa nói gì?”



“Em nói…”



“Đợi chút bảo bối, không cho phép ăn cái đó!”



Mắt thấy Nguyễn Mộng ăn trộm chân giò hun khói dính đầy ớt, Vệ Cung Huyền

không rảnh nghe Cố Minh Tích, tay mắt lanh lẹ đoạt lại, vẩy vẩy hết bột

ớt, nhúng qua nước một lần, mới thả vào trong đĩa nhỏ của Nguyễn Mộng.



Thấy cô nhíu lỗ mũi bày tỏ bất mãn, anh bấm khuôn mặt bánh bao tròn trịa của cô:



“Em còn trẻ con hơn cả Vệ Tiểu Bảo.”



Bị triệt để làm ngơ, Cố Minh Tích không che giấu được lửa giận nơi đáy

mắt, Ôn Dư Thừa vừa ăn vừa nhìn cô ta, nụ cười bên khóe miệng càng lớn.

Hôm nay anh trả tiền thật đáng giá rồi!



Cho đến khi cơm nước xong xuôi, Cố Minh Tích chưa kịp ôn lại chuyện cũ.



Lúc thanh toán, Vệ Cung Huyền cũng không nghĩ sẽ mang vợ và con trai trở

lại công ty, Vệ Tiểu Bảo nháo không muốnn trở về, bị đại thần dùng sức

mạnh trấn áp.



Ôm con trai béo mậpkhông ngừng nhúc nhích giãy dụa, Vệ Cung Huyền cười đến nhạt nhẽo mà xa cách:



“Cố tiểu thư, về việc cùng Cố thị hợp tác, lần sau xin mời cô trực tiếp tìm người của phòng kế hoạch mà bàn bạc. Tôi đã giao toàn quyền cho bọn họ

phụ trách.



Có thể Cố tiểu thư ở nước Mỹ thời gian dài, đối với cơ cấu tổ chức của công ty trong nước không quen thuộc hết.”



Ngụ ý chính là:



Một cty nhỏ như là Cố thị, còn không xứng cùng Vệ thị đánh đồng, càng không tới mức khiến cho đường đường một tổng tài như anh đi ra bàn bạc.



Mặt Cố Minh Tích lúc xanh lúc đỏ, nhưng cô nghe lời nói của Vệ Cung Huyền,

cảm giác giống như có hàm ý khác, chẳng lẽ anh đang trách cô bỏ đi 9 năm không liên lạc?



Lập tức đôi mắt liền dịu dàng, mềm nhẹ nói:



“Huyền, em không phải cố ý không liên lạc với anh, anh là đang trách em sao?

Một mình em ở nước ngoài, chuyện gì cũng không hiểu, luống cuống xoay

sở, đợi đến lúc muốn gọi điện thoại cho anh thì trong trường học xảy ra

chút chuyện, cho nên…”



Những chuyện lộn xộn này, anh thật lòng

không muốn biết. Cố Minh Tích hiện tại như thế nào thật sự không hề có

một chút quan hệ nào tới anh.



Đôi mắt xinh đẹp vẫn lấp lánh ánh nước, vô cùng mềm mạim có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới mê muội:



“Em hiện tại đã đổi tên, nhưng anh vẫn gọi em là Nhiên nhi có được hay

không? Cho dù chúng ta không còn là người yêu, làm bạn bè cũng không

tồi!”



Đáng tiếc Vệ đại thần cho tới bây giờ đều không cảm thấy

giữa nam và nữ có thể có tình bạn đơn thuần – đây đều là do kẻ hai mặt,

hoa hoa công tử Ôn Dư Thừa, Ôn thiếu đã dạy anh



Nhưng anh còn

chưa kịp nói chuyện, Ôn Dư Thừa mặt dày mày dạn không sợ chết đi lên,

tay khoác trên vai Nguyễn Mộng, mắt liếc Cố Minh Tích, dịu dàng nói:



“Bánh bao, xem em đến bây giờ vẫn chưa từng kêu tên anh đâu đấy, luôn gọi Ôn

thiếu, Ôn thiếu, Ôn Phó tổng Ôn Phó tổng, thật xa cách a.



Em kêu anh Thừa Thừa được không? Hai chúng ta quan hệ cũng rất thân thiết, dù

sao so với Cố tiểu thư, hai ta còn có thể làm bạn bè thân thiết được

mà.”



Vốn muốn thông qua con đường là bạn bè, sau đó lợi dụng nó

giành lại người đàn ông của mình Cố Minh Tích sắc mặt càng thêm trắng

xanh, cô thật là không hiểu, tại sao Ôn Dư Thừa từ nhỏ đến lớn đều muốn

cùng cô đối nghịch!



“Thừa thừa à, cậu cảm thấy tôi gọi cậu như vậy được không?”



Vệ Cung Huyền cười giả dối, nếu như không phải một tay ôm con trai một tay dắt bà xã, anh sẽ không chút do dự đánh qua một quyền.



“Không cần, hai ta không quen.”



Ôn Dư Thừa cự tuyệt.



“Tớ cảm thấy hay là gọi A Thừa dễ nghe hơn.”



Đại thần thật sự ngứa tay, Nguyễn Mộng nhìn tròng mắt đen thâm trâm của anh, vội vàng nhón chân lên nói:



“A, A Huyền, mắt kính của anh có chút sai lệch, em giúp anh điều chỉnh.”



Thật ra thì căn bản không có gì.



Vệ Cung Huyền lúc này mới lạnh nhạt liếc Ôn Dư Thừa một cái, đối với Cố Minh Tích nói:



“Thât ngại quá, trong lòng ngoài việc không muốn gọi thế, tôi cũng không muốn vợ mình gọi người đàn ông khác thân thiết như vậy, bản thân dĩ nhiên

cũng sẽ không gọi nhũ danh của người phụ nữ khác. Trong công ty còn có

việc, chúng tôi đi về trước, Cố tiểu thư hẳn là biết cách kêu taxi chứ?”



Nói vừa xong, Ôn Dư Thừa lập tức nói:



“Thật may là tôi đã vừa mới gọi điện thoại bảo tài xế tới đưa Cố tiểu thư về nhà.”



Thấy sắc mặt Cố Minh Tích rõ ràng xanh mét, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trăng sáng:



“Không cần cám ơn tôi, tôi chính là một người tốt như vậy đó, ai kêu tôi lại

là một người anh tuấn tốt bụng, luôn suy nghĩ cho người khác chứ?”